LỜI GIỚI THIỆU
Bản Trường ca viết về Bác Hồ kính yêu của tác giả Trương Văn Mão, do GS,TS Hoàng Chí Bảo, Chuyên gia cao cấp, Uỷ viên Hội đồng Lý luận Trung ương, Phó Chủ tịch Hội đồng Khoa học và Tư vấn Viện Khoa học nghiên cứu nhân tài - nhân lực, gửi đến.
Đây là những vần thơ mộc mạc, nhưng toát lên tấm lòng chân thành của bác Trương Văn Mão đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị anh hùng giải phóng dân tộc, nhà văn hoá lớn.
Sau đây là Lời giới thiệu của GS,TS Hoàng Chí Bảo về bản Trường ca của bác Trương Văn Mão:
Người viết bản Trường ca “Bảy mươi chín mùa Xuân của Bác” là đồng chí Trương Văn Mão, trên 70 tuổi đời và 40 tuổi Đảng, một cán bộ đã nghỉ hưu, nay sinh hoạt đảng tại Đảng bộ xã Tây Lương, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình.
Tác phẩm này được viết trong dịp kỷ niệm lần thứ 119 Ngày sinh Bác Hồ kính yêu (19/5/1980 – 19/5/2009), cũng đồng thời là kỷ niệm 40 năm toàn Đảng, toàn dân ta thực hiện Di chúc của Bác. Với tình cảm chân thành và xúc động, tác giả đã viết nên bản trường ca 240 câu thơ gồm 3 chương, thể hiện sự hiểu biết sâu sắc của mình về cuộc đời, sự nghiệp, tư tưởng và đạo đức cao quý của Bác Hồ.
Bản trường ca là tiếng nói tự đáy lòng tác giả, hồn nhiên, giản dị mà sâu lắng, toát lên tình cảm yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ đối với Bác Hồ, lòng mong muốn của mỗi người chúng ta, nguyện sống, học tập, lao động, chiến đấu theo gương Bác Hồ vĩ đại. Vì lẽ đó, những điều tâm huyết của tác giả thể hiện qua bản trường ca này chắc chắn sẽ nhận được nhiều sự đồng cảm, chia sẻ của đông đảo anh em, bạn bè, đồng chí.
Tôi bày tỏ sự trân trọng, quý mến đối với tác giả về việc làm có ý nghĩa này. Có thể nói, đây là một tấm gương tốt, người thật, việc thật về một đồng chí đảng viên cao tuổi đã học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Bác, xứng đáng để mỗi người chúng ta noi theo.
Xin trân trọng giới thiệu trường ca “Bảy mươi chín mùa Xuân của Bác” với các bạn đọc xa gần:
BẢY MƯƠI CHÍN MÙA XUÂN CỦA BÁC HỒ
Trường ca
Trương Văn Mão
Chương I: Quê hương, gia đình và tình thương
Vua Hùng xưa dựng nước non
Nay Bác cùng với cháu con giữ gìn
Bốn nghìn năm, triệu trái tim
Sáng ngời chân lý giữ gìn núi sông.
Quê hương xứ Nghệ miền Trung
Địa linh nhân kiệt đã sinh ra Người
Ngay từ khi tuổi thiếu thời
Bác phải sống giữa cuộc đời tối tăm.
Thực dân đế quốc xâm lăng
Nhà tan nước mất lầm than đoạ đày
Thương nòi nước mắt đắng cay
Mơ Tổ quốc chắp cánh bay Tiên Rồng.
Sẵn lòng truyền thống cha ông
Cha Nguyễn Sinh Sắc đồng lòng với con
Mẹ làng Sen – Hoàng Thị Loan
Xe tơ dệt vải nuôi con học hành.
Đời mẹ chẳng được an lành
Ba mươi ba tuổi thoát vòng trần gian
Đau thương lòng Bác ngập tràn
Kính dâng hoa huệ, cung đàn mẹ đi.
Tuổi trẻ cực khổ trăm bề
Hai bàn tay trắng rời quê xuống tàu
Làm thuê, phụ bếp quản đâu
Một viên gạch ấm bạn bầu sớm hôm.
Bác đi tìm ánh thái dương
Cứu dân thoát khỏi con đường khổ đau
Lênh đênh biển Bắc trời Âu
Quê hương hai tiếng khắc sâu lòng Người.
Pari nước Pháp đây rồi
Là nơi Bác đến quyết đòi đấu tranh
Trang vàng với những bút danh
Năm châu bốn biển ngọn ngành tâm can.
Ở đâu nô lệ trần gian
Ở đâu cũng cảnh lầm than gông cùm
Chế độ đế quốc beo hùm
Ghi vào tim Bác nỗi niềm xót xa.
Nơi đây Bác đã tìm ra
Con “Đường cách mạng” đó là đấu tranh
Bác gia nhập, là thành viên
Quốc tế Cộng sản ở miền Á Đông.
Đại hội Tua đã tán đồng
Thời cơ đến, Bác thấy lòng nở hoa
Bác tìm đến đất nước Nga
Lý luận Mácxít - đây là ánh dương.
Chủ nghĩa xã hội thiên đường
Độc lập dân tộc vầng dương sáng ngời
Người dân làm chủ cuộc đời
Quyết tử cho Tổ quốc thời quyết sinh.
Màn đêm rạng ánh bình minh
Con đường cách mạng bóng hình tự do
Lòng vui vô bến vô bờ
Mệnh trời, vận nước bây giờ là đây.
Đường về Bác đến Quảng Châu
Đông Dương Cộng sản bước đầu lập ra
Đánh hơi mật thám tìm ra
Bốn tháng Bác ở Nhà tù Quảng Châu
Lạc quan Bác chẳng buồn đâu
Chỉ là thử thách bước đầu đấu tranh
Thân thể tuy bị cực hình
Tinh thần Bác vẫn lung linh sáng ngời.
Ngục trung nhật ký ra đời
Những vần thơ Bác mặt trời dịu êm
Ba mươi năm Bác đi tìm
Dáng hình Tổ quốc tạc lên bản đồ.
Dưới chân tượng thần Tự do
Mà như thấy bóng sao cờ tung bay
Tình yêu với Đảng dâng đầy
Điều chân thiện mỹ đời này tôn vinh.
Ơi! Việt Nam Hồ Chí Minh
Lời ca vang mãi tâm tình nơi nơi
Danh nhân văn hoá trên đời
Là sợi chỉ đỏ sáng ngời đường đi.
Chân lý ấy đẹp diệu kỳ
Tự do độc lập chẳng gì đổi thay
Ba mươi năm Bác về đây
Cao Bằng, Pắc Bó những ngày đầu tiên.
Bác là ông Ké, ông Tiên
Rau măng cháo bẹ dựng lên cơ đồ
Đánh thắng hai đế quốc to
Người dân áo ấm, cơm no, học hành.
Non sông gấm góc đẹp xinh
Bắc Nam một dải hợp thành câu ca
Xây dựng Tổ quốc của ta
Đàng hoàng to đẹp như là Bác mong.
Miền Nam anh dũng Thành đồng
Nở hoa biết mấy chiến công đang chờ
Bác luôn tâm niệm, ước mơ
Vào thăm trong đó đỏ cờ, vàng sao.
Nỗi niềm Bác vẫn khát khao
Thống nhất để Bác được vào miền Nam
Được gặp du khách dân quân
Vai mang súng, quấn khăn rằn nét duyên.
Miền Nam hai tiếng thiêng liêng
Luôn luôn ghi khắc nỗi niềm mến yêu
Quân dân cả nước sớm chiều
Diệt ngụy, đánh Mỹ lập nhiều chiến công.
Thắng trận Bác rất vui lòng
“Miền Nam xứng đáng anh hùng” – Bác khen
Bác là một đoá hoa sen
Ngát hương toả sáng tâm hồn tự do.
Chương II: Tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh
Sinh tử Bác chẳng đắn đo
Tự Bác biết được trời cho bằng nào
Bảy mươi tuổi vẫn dồi dào
Tình nghĩa với Đảng chẳng bao phai mờ.
Đó là chân lý, ước mơ
Sao dời vật đổi không hề đổi thay
Với dân như bát nước đầy
Chữ “Dân là gốc” ngày ngày nâng niu.
Lòng ta kính Bác bao nhiêu
Ta càng phải nhớ những điều Bác răn
Chủ nghĩa xã hội nhân văn
Dù cho gian khổ khó khăn quyết giành.
Học tập để rõ ngọn ngành
Đạo đức trong sáng mới thành người ngoan
Đúng, sai phân rõ vẹn toàn
Có tình có lý không hàm cá nhân.
Là người nảy mực cầm cân
Phải luôn sâu sát ân cần không sai
Thi đua học tập thành tài
Không màng danh vọng, xa dời quyền uy.
Các cháu là thanh, thiếu, nhi
Làm chủ đất nước mọi bề mai sau
Lớp trước dìu dắt lớp sau
Xây dựng đất nước đẹp giàu văn minh.
Vì tập thể, gắng sức mình
Làm nhiều nói ít mới thành người hay
Lý luận nắm chắc trong tay
Không gắn thực tiễn - việc này bỏ đi.
Mỗi lời nói phải nghĩ suy
Lợi dân ích nước ắt thì có ta
Chuẩn mực Bác đã đề ra
Cần kiệm liên chính mới là người trung.
Chí công vô tư ghi lòng
Như trời Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa
Bốn phương đất chẳng để thừa
Đông Tây Nam Bắc nắng mưa thuận hoà.
Một mùa thiếu chẳng thành trời
Bốn phương thiếu một, đất thời chẳng nguyên
Thiếu một đức - chẳng có hiền
Lời dạy của Bác mọi miền đều hay
Cần - Kiệm - Liêm - Chính chung tay
Công bằng xã hội nghèo giàu chẳng phân
Đảng ta tiến bộ muôn phần
Đất nước thêm mạnh, người dân thêm giàu.
Không nguồn, nước chảy từ đâu?
Lấy dân làm gốc cây mau thêm bền
Cán bộ đầy tớ của dân
Bao dung nhân ái việc cần khắc ghi.
Đúng sai phải rõ từng ly
Kính trên nhường dưới người thì mới hay
Bàn tay có năm ngón tay
Nhỏ to dài ngắn điều này ra sao?
Dù cho tốt xấu thế nào
Năm ngón chụm lại đừng bao chia lìa
Với mình nghiêm khắc tự phê
Với người thẳng thắn chẳng hề đắn đo.
Phê rồi nhớ phải sửa cho
Biết lỗi không sửa, lỗi to hơn nhiều
"Dĩ bất biến" đấy là điều
Ứng với "vạn biến" thêm nhiều chiến công.
Biết rằng rộng biển dài sông
Đổ bao nhiêu nước cũng không bị thừa
Chén nhỏ một giọt cũng thừa
Lời Bác đạo lý ngàn xưa để đời.
Thông minh, mưu trí hơn người
Hoà mình, bỏ cái chữ " tôi" thấp hèn
Cá nhân chủ nghĩa bon chen
Phải xoá, chớ để nhỏ nhen trong lòng.
Lòng Bác cao rộng mênh mông
Với các cháu, Bác là ông Tiên già
Bác thường thăm hỏi từng nhà
Cho trẻ bánh kẹo, người già áo khăn.
Lòng Bác toả sáng nhân văn
Hạn khô, úng lụt, Bác thăm cánh đồng
Thương bộ đội nhớ dân công
Đêm đêm gác đứng trời đông ngoài rừng.
Hũ gạo cứu đói Bác cùng
Nhuận bút viết báo Bác dành em thơ
Đời vui như thể trong mơ
Tấm lòng của Bác bây giờ còn đây.
Chiều chiều Bác cũng đi câu
Được con cá lớn Bác mau đem về
Mọi người được bữa hả hê
Chú bảo vệ cứ mải khoe công mình.
Bác cho chuyện đó thường tình
Hôm sau đánh dấu cá mình đã câu
Bảo vệ hối lỗi xin cầu
Ân cần Bác nhắc lần sau nhớ đừng.
Không được bịa chuyện linh tinh
Sửa ngay kiểu nhận công mình, ba hoa
Đồng chí phải thật chan hoà
Không được xúc phạm kẻo mà tổn thương.
Phải có đức tính khiêm nhường
Sai thì phải sửa kẻo vương lỗi lầm
Với dân phải thật quan tâm
Nói cho dân hiểu, dân tin dân làm.
Bác tới thăm mỗi xóm làng
Tự nhiên Bác cũng chẳng cần đón đưa
Có lần Bác đã hỏi đùa
“Heo này hợp tác chắc vừa mới mua?”.
Bao người đỏ mặt chịu thua
Không giấu được Bác hứa chừa từ nay
Bác dặn: “ Sai phải sửa ngay
Cần kiêm liêm chính điều hay mới về”
Chương III: Lời nguyện ước
Xa Bác bốn chục năm trời
Làm sao viết hết cuộc đời Bác đây
Tôi chưa gặp Bác một ngày
Nhưng hình bóng Bác dâng đầy trong tim.
Bác là Bác Hồ Chí Minh
Cùng Đảng dìu dắt dân mình đi lên
Ba Đình năm ấy không quên
Việt Nam độc lập vang trên toàn cầu.
Đạo đức sáng mãi ngàn sau
Trái tim dân Việt một màu khắc sâu
Gần Bác sáng dạ, sáng đầu
Như tấm gương lớn để mau sửa mình.
Con gọi Bác: Hồ Chí Minh
Tự hào với đất nước mình Việt Nam
Bác ơi hơn bốn mươi năm
Kính Người yên giấc suối vàng ngàn Thu.
Việt Nam đại thắng kẻ thù
Non sông gấm vóc ta thu về rồi
Dân ta tám sáu triệu người
Xây dựng đất nước đẹp tươi huy hoàng.
Dân được, mặc, học hành
Đại đoàn kết xây bức thành núi sông
Đảng dân cùng lập chiến công
Đưa đất nước xứng con Rồng Á Châu.
Cùng với bốn biển năm châu
Cân Dần tiếp bước ngày sau vững vàng
Bác vui ban ánh hào quang
Lá cờ đỏ thắm sao vàng tung bay.
Búa liềm luôn chắc trong tay
Vẫn như có Bác trong ngày hội vui
Cháu con mãi mãi bên Người
Chúng con xin kính dâng lời hát ca.
Bác ơi nay Bác đi xa
Nhưng tình Bác vẫn chan hoà núi sông
Việt Nam con Lạc cháu Hồng
Dân giàu nước mạnh thoả lòng Bác mơ.
19/5/2009 – 3/2/2010
Theo Viện nghiên cứu nhân tài và nhân lực
Tâm Trang (st)