Hôm ấy các nhà báo được nghe Bác dạy làm báo, ai cũng thấm thía: Nghề báo dễ mà khó, phải học suốt đời.

Nhà báo, nhà nhiếp ảnh Nguyễn Kim Côn có lần kể lại: Vào buổi sáng 18-1-1957 trời nắng ấm. Trên đường Hàng Trống (Hà Nội), chiếc ô tô Pô-bê-đa từ từ lăn bánh vào toà soạn Báo Nhân Dân. “Bác! Bác đến, Bác đến!”. Cùng với tiếng reo mừng, mọi người ùa ra, vây tròn lấy Bác. Và vòng vây ấy di chuyển vào hội trường. Vào hội trường rồi mà vẫn không ai chịu ngồi, vì ngồi sẽ không được đứng gần Bác. Là người chụp ảnh phục vụ Bác, hôm nay ông thấy các đồng nghiệp ở báo Nhân dân có mặt khá đông đủ. Cũng là nhiếp ảnh chuyên nghiệp, mà sao hôm nay các anh toàn đứng “trái cựa” với ống kính của ông và đèn chớp điện tử không loé sáng. Ông chợt hiểu ra là các anh muốn có hình ảnh của mình được đứng gần Bác.

Lướt nhìn “vòng vây”, Bác hỏi:

- “Ở đây, cô chú nào biết tiếng Nga thì giơ tay lên?”. Lẻ tẻ một hai cánh tay giơ lên.

- Cô chú nào biết tiếng Trung Quốc?

Lại một, hai người giơ tay.

- Những ai biết tiếng Pháp?

Nhiều cánh tay giơ lên.

-  Đã làm báo thì mỗi người phải biết ít nhất là ba bốn thứ tiếng nước ngoài. Không biết tiếng nước ngoài thì thiệt lắm - thí dụ các chú yêu một cô người nước ngoài mà phải nhờ chú phiên dịch, dịch hộ là: “Tôi yêu cô” và chú phiên dịch cũng dịch đúng như vậy thì chú phiên dịch yêu mất của các chú rồi!

Xôn xao nhiều tiếng cười. Khoảng cách giữa lãnh tụ và quần chúng được xoá nhoà từ lúc nào không biết.

Bác nói tiếp:

- Hôm nọ, Bác thấy Báo Nhân Dân đăng trang nhất tin bắt gián điệp, rồi lại còn đóng khung cái tin ấy… Công an bắt được mật thám là chuyện bình thường chứ có gì là đặc biệt mà phải đóng khung, đưa lên trang nhất. Thế rồi lại còn chuyện in sai ở trang nhất, lại đính chính ở trang tư. Bác chỉ tay lên trán: Nhọ ở đây. Rồi lại rửa ở đây - Bác chỉ tay vào lưng - Thì làm sao sạch được…

Hôm ấy các nhà báo được nghe Bác dạy làm báo, ai cũng thấm thía: Nghề báo dễ mà khó, phải học suốt đời.

Theo LÊ HỒNG THIỆN/ Báo Hải Dương online

Huyền Trang (st)

Bài viết khác: