Bọn cai ngục đã dùng một cực hình vô cùng tàn độc, chưa hề có trong lịch sử tra khảo tù đày để triệt đường sinh sản của những người cộng sản.
Theo cuốn sách “Chế độ Sài Gòn - một chế độ trại giam” do Nhà xuất bản Đông Nam Á ở Paris ấn hành của nhà báo Mỹ Robin Moore - người được CIA và Bộ Quốc Phòng Mỹ cho phép đi lại các nơi làm việc của chúng, thì “chuồng cọp kẽm gai” là phát minh của lực lượng đặc biệt lính mũ nồi xanh của Mỹ.
Chuồng cọp này đặt ở ngoài trời trong mỗi phân khu. Phân khu nào cũng có vài ba chiếc, loại nhốt một người, loại nhốt 3 - 5 người. Kích thước thì rất đa dạng. Có loại chỉ cho người tù nằm dưới đất cát. Có loại bắt nằm trên dây kẽm gai. Có loại chỉ cho ngồi, không thể nằm hay đứng. Lại có loại chỉ có thể đứng lom khom, ngồi lom khom, không bệt đít xuống được. Ai mỏi quá, chỉ cần khẽ nhổm lên hay hạ xuống là dây kẽm gai sắc nhọn cứa nát da thịt ngay.
Khi tống tù nhân vào chuồng cọp, bọn giám thị bắt lột hết áo quần để dầm mưa, dãi nắng, hóng gió, phơi sương, mặc cho muỗi rừng cắn xé. Những đêm giá rét, thỉnh thoảng chúng lại dội ào lên người ngồi trong chuồng cọp một xô nước lạnh gọi là “để giải khát cho cọp” hoặc “để rửa chuồng”.
Những tù binh cộng sản ở nhà tù Phú Quốc
Những ngày hè nắng cháy, chúng hắt nước muối lên người tù: “Ướp cho chúng mày mau lên cân”. Có khi chúng đốt đống lửa đùng đùng ngay cạnh để “gợi cho cọp nhớ những trận cháy rừng ở Phú Quốc”. Chỉ vài ngày như thế, toàn thân tù nhân sẽ bị lột da như cua lột. Da ngoài tuốt ra, da non lên. Rồi da non lại bị lột cháy. Cứ thế, chỉ mươi ngày, tù nhân chỉ còn da bọc xương. Kinh khủng lắm!
Kinh hoàng cơm trộn cát hoặc nước giải
Nhưng kinh hoàng nhất vẫn là chuyện ăn uống trong chuồng cọp. Bình thường, tù nhân chỉ được ăn một nắm cơm bé tẹo như quả trứng gà với dúm muối, một hoặc hai ca nước. Muốn đi tiểu hay đại tiện, phải dùng tay bới cát lên, đi tại chỗ, xong lấp lại.
Song nhiều khi, để đẩy tù nhân đến nỗi khổ tột cùng, chúng bắt ăn cơm trộn cát hoặc nước giải. Cơm khan đã không nuốt nổi, giờ thêm nước đái khai khẳm nữa thì ăn làm sao. Nhưng không ăn, chúng đập. Đang ăn hoặc ăn xong nôn ra, cũng đánh. Nhiều khi, miệng ậm oẹ cố nuốt miếng cơm lạo xạo cát bốc mùi khai nồng mà trên đầu roi cá đuối cứ quất xuống như mưa. Thứ roi kinh khiếp ấy được làm từ đuôi cá đuôi dài, lắm gai, chúng mua ở chợ An Thới, đem phơi khô để đánh đập người tù. Chúng quất thẳng cánh cho chiếc roi quấn lấy thân tù nhân rồi giật mạnh khiến từng mảng da thịt bị rứt ra, máu chảy toé loe. Khốn nạn hơn, chúng còn lấy muối ớt xát vào những chỗ da thịt rách toang ấy khiến tù nhân đau đớn, nóng rát vô cùng.
Bị đánh đập, hành hạ tàn nhẫn đủ kiểu như thế, đến người khoẻ còn lăn đùng ra lê lết hàng tháng, có người không chịu đựng được phát điên, giữa trưa lao ra khỏi chuồng cọp rồi nhảy tót lên nóc sắt, vừa chửi kẻ thù, vừa lấy mảnh nứa rạch bụng, gan ruột lòi ra cả đống, lạ kỳ thay, người tù Trần Hồng vẫn hiên ngang một khí phách, sáng sáng vẫn luyện khí công.
Điên tiết, bọn giám thị lôi ông ra bắt lộn vỉ sắt. Chúng lật ngửa tấm vỉ sắt với hàng trăm những lỗ tròn, đầy mấu để mắc vào nhau làm đường băng sân bay rồi bắt ông cởi hết áo quần, cắm đầu xuống lộn tùng phèo.
Chúng bắt lộn đi, lộn lại đến vài chục cái. Tấm lưng trần đập lên, đập xuống những mấu sắt. Chỉ vài lần là tóc bị nhổ cả mảng, lưng bị toé máu như hàng trăm nhát dao chém. Cho đến khi bất tỉnh, nằm rũ trên vỉ sắt, chúng mới quẳng trả vào trại giam. Anh em trong tù thương quá, người lau vết thương, người nhường quần áo. Nhưng Trần Hồng gạt đi: “Mặc làm gì. Mặc vào nó đánh lại rách nữa. Thôi! Kệ tôi”.
Đòn tra tấn tàn độc triệt đường sinh sản
Một lần, phát hiện ra một tên chỉ điểm nguy hiểm trà trộn trong phòng giam đã từ lâu, Trần Hồng xin trại trưởng được trừ khử tên phản bội này. Ngay đêm đó, anh cùng một người tù nữa bí mật trùm áo lên đầu thằng chỉ điểm, bóp cổ đến chết rồi nhẹ nhàng khiêng xuống nhà bếp, dúi đầu nó vào lò than rực hồng. Sáng hôm sau, anh trại trưởng giả bộ hớt hải chạy lên phòng giám thị, báo rằng: “Thằng đó nửa đêm rét quá, mò xuống bếp sưởi, không ngờ trúng gió chết gục ngay tại chỗ”.
Thằng giám thị lấy mũi giày, hất cái mặt đã cháy xém của thằng chỉ điểm lên, nhìn một lát rồi đảo mắt khắp phòng giam, cười gằn: “Được lắm! Chúng mày giỏi lắm. Được rồi, cứ coi như chết cảm. Bây giờ tao sẽ cho cả lũ chúng bay chui đầu vào lò lửa xem có chết cảm không?”.
Nói đoạn, hắn cầm dùi cui gõ vào đầu lần lượt từng người, bắt ra khỏi phòng. “Chết cha! Phen này nó giết hết anh em tù mất”. Nghĩ vậy, Trần Hồng bèn đứng phắt dậy nói, giọng dõng dạc: “Không phải thử gì hết. Tôi. Chính tôi đã giết nó”.
Thằng giám thị, sau một vài giây ngỡ ngàng, lại cười gằn rồi ra lệnh đưa Trần Hồng xuống phòng tra hỏi của Bộ chỉ huy nhà tù. Chính tại đây, chúng đã dùng một cực hình vô cùng kinh hoàng và tàn độc, chưa hề có trong lịch sử tra khảo tù đày.
Ông Hồng kể: “Hai thằng cai ngục tay vằn vện những vết xăm, bắp tay săn chắc, cuồn cuộn những thớ thịt như bó chão đè nghiến tôi ra, lột trần truồng tôi như nhộng rồi trói nghiến tôi vào cái cọc chôn giữa phòng. Xong, một thằng dùng chiếc dao lam cạo râu, một tay túm lấy dương vật tôi, một tay nhẹ nhàng rạch một đường thật ngọt dọc theo chiều dương vật. Máu tứa ra, nhỏ xuống sàn lểu bểu. Tôi khẽ rùng mình. Chắc nó thiến mình đây.
Nhưng không. Ném con dao đi, tên cai ngục thò tay vào một cái hộp sắt, lấy ra một con đỉa trâu đen trùi trũi, mình nhầy nhẫy. Đó là giống đỉa trâu Phú Quốc. Khi hút no máu, nó trường phềnh lên bằng… cổ tay, đen trũi, sần sùi. Còn bây giờ, nó chỉ to bằng cái bút máy.
Chúng khéo léo nhét con đỉa vào bên trong vết rạch đang tứa máu trên dương vật tôi rồi khâu kín lại. Ngửi thấy hơi máu lại nằm ngập trong máu, con đỉa bắt đầu uốn cong thân mình hút. Lúc đầu thấy nhoi nhói rồi mạnh dần, mạnh dần.
Mỗi lần nó rít máu tôi lại cong rút người lên như có ai đang cầm chiếc kìm rút từng thớ thịt, lằn gân. Càng hút, thân hình nó càng nở to, nở nhanh như ai đang bơm lốp xe vậy. Càng nở to nó lại càng say sưa hút. Dương vật tôi căng nhức như muốn nổ tung, buốt lên tận óc, như hàng trăm hàng ngàn cật nứa đang thi nhau cào cứa.
Dương vật tôi bắt đầu rách, rách từng phần, từng thớ thịt. Bên trong, con đỉa vẫn cuộn lên, cuộn xuống dữ dội. Đau đớn tột cùng, tôi ngất xỉu đi. Cho đến khi tỉnh dậy, lờ đờ đưa mắt nhìn xuống, tôi rùng mình. Một mẩu thịt nhầu nhĩ, nhoe nhoét máu. Thế là nó đã triệt đường sinh sản của tôi rồi”.
Cũng là đòn tra tấn kinh hoàng đánh vào bộ phận sinh dục nhằm triệt đường sinh sản của tù nhân nhưng câu chuyện tôi sắp kể đây còn tàn độc, đau đớn hơn nhiều chuyện của tù nhân Trần Hồng.
Đó là khoảng cuối năm 1970, ở phân khu A8. Địch chuẩn bị lập Khu tân sinh hoạt dành cho những người bị chiêu hồi. Đảng uỷ phân khu chủ trương cảnh cáo tên Tổng đại diện Nguyễn Ngọc Ai do địch dựng lên. Anh em trong tù đã dùng bàn chải đánh răng đâm mù mắt hắn. Bị thương, tên Ai kêu ầm lên.
Bọn quân cảnh vội ập xuống, nổ súng cảnh cáo, cứu thoát tên Ai rồi chúng bắt 6-7 người đi tra khảo. Anh Minh, tức Đặng Văn Bê, quê ở Tiền Giang bị chúng đánh đòn đầu tiên. Chúng dùng chiếc chày vồ bằng gỗ, có cán bên hông như chày giã gạo, nện vào mắt cá chân, vào cùi chỏ, vào đầu gối anh Minh.
Thấy anh oằn oại vì đau đớn, chúng cười khành khạch: “Chày này hơi nặng. Chày sau đánh nhẹ hơn. Yên tâm”. Nói thế nhưng chúng giơ thẳng cánh nện mạnh hơn. Anh Bê quằn quại một hồi rồi bỗng dưng đứng bật dậy, thét lớn: “Đả đảo Mỹ - Thiệu. Hồ Chí Minh muôn năm”. Tức giận, chúng đạp anh ngã quỵ, lấy bao tải xanh trùm kín người rồi nắm lấy miệng bao tải lôi sềnh sệch xuống nhà bếp.
Trên bếp lửa rực hồng, một chảo nước lớn đang sùng sục sôi. “Một. Hai. Ba”. Chúng khiêng lẳng anh vào giữa chảo nước ngùn ngụt. Anh giãy giụa đuỳnh đuỵch trong bao tải. Chừng 5 phút sau, chúng vớt anh lên, lôi ra khỏi bao tải. Toàn bộ da thịt anh bị vuột ra, trắng lốp. Anh đã ra đi vĩnh viễn ở tuổi 23.
Sau khi luộc chết anh Bê, chúng quay ra hành quyết một du kích trẻ quê ở Cà Mau theo lối tàn độc thời Trung Cổ. Chúng dựng một cái giàn, để hai cây cọc sắt nằm song song cách mặt đất chừng 8 cm.
Sau khi đã nhóm một đống củi liu riu phía dưới, chúng cột chặt anh du kích vào hai thanh sắt rồi chậm rãi quay giống như nướng một con cá lóc. Mùi quần áo, mùi râu tóc, mùi thịt da cháy khét lẹt. Mỡ chảy xèo xèo. Anh du kích quằn quại trên lửa đỏ. Khi thanh sắt ngừng quay, toàn thân anh cháy sẹm như một thân gỗ trong biển lửa.
Đến ngày thứ 3 sau vụ cảnh cáo tên Nguyễn Ngọc Ai, chúng bắt anh Ba Vạn, quê Quảng Ngãi, là Bí thư đảng uỷ vùng 1 và anh Tô Hồng Minh, quê ở Cà Mau, là uỷ viên thường vụ Đảng uỷ vùng 4 ra đánh đập tại cổng rồi đưa vào phòng tra tấn. Hai anh bị tống vào hai phòng khác nhau. Tên trung sĩ Điền trực tiếp tra khảo anh Ba Vạn còn tên trung sĩ Nghĩa tra khảo anh Minh.
Đánh đập, tra khảo đủ hình đủ kiểu mà không khai thác được gì, chúng bèn đổi cách. Tên Nghĩa bắt anh Minh cởi hết quần áo ra rồi ghé sát tai anh nói, giọng lạnh lùng: “Một là khai. Hai là đốt cho tuyệt tự. Chọn đi”.
Anh Minh vẫn dạ sắt gan vàng quyết không hé nửa lời. Chúng bèn xếp hai chiếc ghế băng song song nhau, chừa một khoảng ở giữa rồi bắt anh Minh ngồi lên, dạng chân qua hai bên. Tên trưởng trật tự Dương Văn Hai bưng lên một chiếc đĩa, trong có đựng một nhúm bột màu đen. Xoè. Hặn bật diêm, châm lửa. Chiếc đĩa trở thành mồi lửa. Hắn chậm rãi đặt dưới hai ngọc hoàn và dương vật anh Minh. Anh nghiến răng, mắt trợn ngược, vặn mình đau đớn. Lửa làm nứt da, chảy mỡ, nhỏ xuống chiếc đĩa kêu “xèo, xèo”. Anh Minh ngất lịm. Chúng lấy chiếc đĩa ra, mang vào phòng anh Ba Vạn.
Một lát sau, chúng cho gọi anh em tù binh ra khiêng hai anh vào phòng 1. Chẳng biết chúng đã làm gì anh Ba Vạn, chỉ thấy miệng anh cháy đen, mắt đờ đẫn. Hỏi, anh lắc đầu, lấy tay chỉ vào miệng.
Chiều hôm ấy, anh Ba Vạn tắt thở. Anh ra đi mà không trăng trối được một lời. Anh em đã tẩm liệm và chôn anh ở đồi 100./.
Theo VOV Online
Huyền Trang (st)