BAN SOẠN THẢO
BỘ LUẬT HÌNH SỰ (SỬA ĐỔI)

BẢN THUYẾT MINH CHI TIẾT 
VỀ DỰ THẢO BỘ LUẬT HÌNH SỰ (SỬA ĐỔI)

 

 

Hà Nội, tháng 04/2015

 

I. NHỮNG QUY ĐỊNH THUỘC PHẦN CHUNG CỦA DỰ THẢO BỘ LUẬT HÌNH SỰ

1. Chương I: Điều khoản cơ bản

Chương I của Bộ luật hình sự (BLHS) 1999 gồm có 4 điều (từ Điều 1 - Điều 4) quy định những điều khoản cơ bản có ý nghĩa chỉ đạo việc xây dựng các chế định của phần chung cũng như các quy định về các tội phạm cụ thể của BLHS. So với BLHS hiện hành, dự thảo mới đã đề xuất sửa đổi03 nội dung: (i) Bổ sung nhiệm vụ bảo vệ quyền con người của BLHS tại Điều 1; và (ii) Bổ sung chủ thể của tội phạm là pháp nhân (là các tổ chức kinh tế) phạm tội tại Điều 2; (iii) Chỉnh lý về kỹ thuật Điều 3 (nguyên tắc xử lý) khi quy định pháp nhân là chủ thể của tội phạm.

Lý do sửa đổi, bổ sung:

-Điều 1 dự thảo BLHS (sửa đổi) ghi nhận thêm một nhiệm vụ của BLHS là bảo vệ quyền con người nói chung và sửa đổi nhiệm vụ bảo vệ “quyền, lợi ích hợp pháp của công dân” thành bảo vệ “quyền, lợi ích hợp pháp của cá nhân” nhằm phù hợp với tinh thần của Hiến pháp mới về việc tiếp tục ghi nhận và bảo vệ mạnh mẽ hơn quyền con người.Đây là điểm mới của Hiến pháp 2013 cần được thể chế hóa trong BLHS (sửa đổi).

- Điều 2 dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định “chỉ cá nhân hoặc pháp nhân là các tổ chức kinh tếnào phạm tội đã được Bộ luật hình sự quy định mới phải chịu trách nhiệm hình sự”.Điều 2 BLHS năm 1999 chỉ quy định trách nhiệm hình sự áp dụng đối với cá nhân khi phạm một tội theo quy định của BLHS mà không áp dụng đối với pháp nhân là các tổ chức kinh tế có hành vi nguy hiểm cho xã hội. Việc bổ sung này nhằm bảo đảm sự thống nhất khi quy định pháp nhân là chủ thể của tội phạm. Các quy định cụ thể về TNHS của pháp nhân và thuyết minh sẽ được để cập ở phần sau.

2. Chương II: Hiệu lực của Bộ luật hình sự

Chương II của BLHS gồm 3 điều (từ Điều 5 đến Điều 7) quy định hiệu lực của BLHS về không gian và về thời gian. Cơ bản các quy định của BLHS về hiệu lực đã được quy định đầy đủ, toàn diện. Dự thảo BLHS (sửa đổi) có hai điểm mới: (i) quy định hiệu lực của BLHS đối với các hành vi xảy ra ngoài lãnh thổ Việt Nam nhưng xâm hại lợi ích của công dân hoặc Nhà nước Việt Nam.(ii) làm rõ thêm trường hợp công dân Việt Nam phạm tội ở nước ngoài với điều kiện nào thì sẽ bị truy cứu TNHS ở Việt Nam nhằm khắc phục vướng mắc của BLHS 1999.

Lý do sửa đổi, bổ sung:

- Về quy định hiệu lực của BLHS đối với các hành vi xảy ra ngoài lãnh thổ Việt Nam nhưng xâm hại lợi ích của công dân hoặc Nhà nước Việt Nam. Về nguyên tắc, hành vi phạm tội xảy ra ở đâu thì quyền tài phán thuộc về quốc gia đó. Tuy nhiên, pháp luật hình sự quốc tế cũng thừa nhận BLHS của một quốc gia có thể có hiệu lực đối với hành vi xảy ra ngoài lãnh thổ nhưng hành vi đó xâm hại lợi ích của công dân hoặc nhà nước, như hành vi: tấn công trụ sở Đại sứ quán, xé cờ, tấn công nhân viên, công  dân mà theo pháp luật nước sở tại, hành vi đó không phải là tội phạm…Do đó, dự thảo BLHS quy định tại đoạn đầu tiên Khoản 2 Điều 6 như sau: “2. Người nước ngoài, pháp nhân nước ngoài phạm tội ở ngoài lãnh thổ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo quy định của Bộ luật này trong trường hợp hành vi phạm tội xâm hại quyền, lợi ích hợp pháp của công dân hoặc Nhà nước Việt Nam”

-  Làm rõ thêm trường hợp công dân Việt Nam phạm tội ở nước ngoài với điều kiện nào thì sẽ bị truy cứu TNHS ở Việt Nam nhằm khắc phục vướng mắc của BLHS 1999. Khoản 1 Điều 6 của BLHS quy định về hiệu lực đối với hành vi phạm tội ở ngoài lãnh thổ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam mới chỉ quy định mang tính nguyên tắc là công dân Việt Nam phạm tội ở ngoài lãnh thổ nước CHXHCN Việt Nam có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự tại Việt Nam theo Bộ luật này mà không quy định cụ thể trường hợp nào sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, trường hợp nào không bị truy cứu. Điều này đã gây khó khăn trong việc áp dụng trên thực tế, ảnh hưởng tới tính minh bạch của BLHS.Vì vậy, để khắc phục điều này và nhằm cụ thể hóa theo tinh thần của Điều 31 Hiến pháp năm 2013 “không ai bị kết án hai lần vì một tội phạm”, khoản 1 Điều 6 dự án BLHS (sửa đổi) đã sửa đổi, bổ sung theo hướng quy định cụ thể các hành vi phạm tội ngoài lãnh thổ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam mà Bộ luật này quy định là tội phạm nếu chưa bị Tòa án nước ngoài xét xử thì có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự tại Việt Nam theo quy định của BLHS.

          3. Chương III: Tội phạm

          Tại Chương 3 của dự thảo sửa đổi bổ sung một số vấn đề sau đây: (i) sửa đổi khái niệm tội phạm; (ii) sửa đổi căn cứ phân loại tội phạm và (iii) thu hẹp phạm vi xử lý hình sự đối với người từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi; (iv) sửa đổi quy định liên quan đến chế định chuẩn bị phạm tội và phạm tội chưa đạt; (v) sửa đổi quy định liên quan đến hành vi che giấu tội phạm và không tố giác tội phạm.

          Lý do sửa đổi, bổ sung:

          - Về khái niệm tội phạm: khái niệm tội phạm trong BLHS 1999 mới chỉ đề cập đến chủ thể của tội phạm là cá nhân mà chưa bao quát trường hợp chủ thể của tội phạm là các pháp nhân là các tổ chức kinh tế. Do đó dự thảo sửa đổi, bổ sung khái niệm tội phạm như trong dự thảo (Điều 8).

- Về căn cứ phân loại tội phạm (Điều 9 dự thảo BLHS): Theo quy định của BLHS hiện hành, phân loại tội phạm được quy định cùng trong một điều luật quy định khái niệm tội phạm (Điều 8 BLHS 1999) là không phù hợp nên cần tách thành một điều luật riêng để đảm bảo tính minh bạch.

Mặt khác, sửa đổi căn cứ phân loại tội phạm ở tội ít nghiêm trọng, vì nếu chỉ căn cứ vào mức hình phạt tù có thời hạn không quá 3 năm như hiện nay thì không bao quát hết các khung (khung cơ bản) không có hình phạt tù. Do đó dự thảo quy định theo hướng ngoài mức phạt tù có thời hạn là 3 năm như hiện hành còn bổ sung thêm các hình phạt khác cho phù hợp.

Theo đó, Điều 9 dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định về việc phân loại tội phạm như sau:

Điều 9.  Phân loại tội phạm (sửa đổi)

Căn cứ vào tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi được quy định trong Bộ luật này, tội phạm được phân thành 4 loại sau đây:

1. Tội phạm ít nghiêm trọng là tội phạm gây nguy hại không lớn cho xã hội mà hình phạt do Bộ luật này quy định đối với tội ấy là cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ hoặc phạt tù đến 03 năm;

2. Tội phạm nghiêm trọng là tội phạmgây nguy hại lớn cho xã hội mà mức cao nhất của khung hình phạt do Bộ luật này quy địnhđối với tội ấy làtừ trên 03 năm đến 07 năm tù.

3. Tội phạm rất nghiêm trọng là tội phạm gây nguy hại rất lớn cho xã hội  mà mức cao nhất của khung hình phạt do Bộ luật này quy địnhđối với tội ấy là từ trên 07 năm đến 15 năm tù.

4. Tội phạm đặc biệt nghiêm trọng là tội phạm gây nguy hại đặc biệt lớn cho xã hội mà mức cao nhất của khung hình phạt do Bộ luật này quy định đối với tội ấy là từ trên 15 năm đến 20 năm tù, tù chung thân hoặc tử hình.

- Về việc thu hẹp phạm vi tội phạm mà người chưa thành niên từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự (Điều 12 dự thảo BHLS)

 Theo quy định tại Điều 12 BLHS hiện hành thì người từ đủ 16 tuổi trở lên phải chịu trách nhiệm hình sự về mọi tội phạm, trừ một số trường hợp khác do Bộ luật quy định tại các tội phạm cụ thể (như đối với tội giao cấu với trẻ em, tội dâm ô với trẻ em); người từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi phải chịu TNHS trong 3 trường hợp: (i) về tội phạm rất nghiêm trọng do cố ý; (ii) tội phạm đặc biệt nghiêm trọng do cố ý và (iii) tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.

Quy định chung chung, khái quát như vậy có ưu điểm là tạo thuận tiện cho cơ quan tố tụng, nhưng lại không đảm bảo tính giáo dục phòng ngừa, nâng cao nhận thức về pháp luật hình sự cho các em (biết để mà tránh). Quy định như hiện nay, các em không thể biết tội phạm rất nghiêm trọng do cố ý; tội phạm đặc biệt nghiêm trọng do cố ý và  tội phạm đặc biệt nghiêm trọng là như thế nào mà tránh.

 Hơn nữa, thực tế cho thấy không phải tất cả các tội rất nghiêm trọng do cố ý hoặc tội đặc biệt nghiêm trọng người chưa thành niên từ đủ 14 đến dưới 16 tuổi đều có đủ điều kiện về chủ thể để thực hiện độc lập, nếu có cũng chỉ là hành vi có tính chất giúp sức, ví dụ như: các tội xâm phạm an ninh quốc gia, tham nhũng...Mặt khác, với nhận thức của các em thì ở lứa tuổi này, việc quy định chung chung như hiện nay làm cho các em khó có thể thể nhận biết được hành vi nào bị coi là tội phạm để không thực hiện như: như một số tội phạm về an ninh quốc gia, một số tội phạm liên quan đến công trình mục tiêu quốc gia...

Để nâng cao tính phòng ngừa, tính minh bạch của BLHS, góp phần thực hiện nguyên tắc “những lợi ích tốt nhất của trẻ em phải là mối quan tâm hàng đầu” quy định tại Điều 3 Công ước Liên hợp Quốc về quyền của trẻ em thì việc quy định rõ trong BLHS những tội phạm mà người từ đủ 14 đến dưới 16 tuổi có thể phải chịu trách nhiệm hình sự nếu phạm phải giúp các em nhận thức tốt hơn về những điều pháp luật ngăn cấm để từ đó mà tránh không thực hiện; giúp nâng cao hiệu quả giáo dục của gia đình, nhà trường và xã hội thông qua việc chỉ ra cho các em những điều pháp luật ngăn cấm, khuyên bảo các em không thực hiện những hành vi và giúp các cơ quan tiến hành tố tụng thực hiện nhiệm vụ thuận lợi hơn, dễ phân biệt trường hợp phạm tội và không phạm tội, đặc biệt là trường hợp cùng tham gia phạm tội với người đã thành viên (có đồng phạm hay không).

Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng, quy định cụ thể như vậy sẽ có nguy cơ bỏ lọt tội phạm, bó tay các cơ quan chức năng.

Do vậy, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã đưa ra 02 phương án:

- Phương án 1 quy định cụ thể các tội và các khung hình phạt mà người từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi phải chịu TNHS. Cụ thể:

Người từ đủ 14 tuổi trở lên, nhưng chưa đủ 16 tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự về các tội: giết người (các khoản 3 và 4 Điều 123), cố ý gây thương tích (các khoản 3 và 4 Điều 133), hiếp dâm (các khoản 2, 3 và 4 Điều 140), hiếp dâm trẻ em (các khoản 2, 3 và 4 Điều 141), cướp tài sản (các khoản 2, 3 và 4 Điều 167), bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản (các khoản 2, 3 và 4 Điều 168), cướp giật tài sản (các khoản 2, 3 và 4 Điều 170), trộm cắp tài sản (các khoản 3 và 4 Điều 172), hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng tài sản (các khoản 3 và 4 Điều 177), sản xuất trái phép chát ma túy (các khoản 2, 3 và 4 Điều 249), tàng trữ, trái phép chất ma túy (các khoản 2, 3 và 4 Điều 250), vận chuyển trái phép chất ma túy (các khoản 2, 3 và 4 Điều 251), mua bán trái phép chất ma túy (các khoản 2, 3 và 4 Điều 252), chiếm đoạt chất ma túy (các khoản 2, 3 và 4 Điều 253), chiếm đoạt vũ khí quân dụng (các khoản 2, 3 và 4 Điều 311), phá hủy công trình, phương tiện quan trọng về an ninh quốc gia (các khoản 1 và 2 Điều 316).

- Phương án 2 giữ nguyên như hiện nay

- Về chế định chuẩn bị phạm tội và phạm tội chưa đạt

- Về chế định chuẩn bị phạm tội: Theo quy định hiện hành thì chỉ người thực hiện hành vi chuẩn bị phạm một tội rất nghiêm trọng hoặc một tội đặc biệt nghiêm trọng mới phải chịu trách nhiệm hình sự về tội định thực hiện.

Về vấn đề này, nhiều ý kiến cho rằng, xét cho cùng, hành vi chuẩn bị phạm tội chưa phải là hành vi khách quan của tội phạm, nên mặc dù có có tính nguy hiểm nhưng ở mức độ thấp, Mặt khác, việc chứng minh người phạm tội (mới chỉ có hành vi chuẩn bị) về một tội phạm cụ thể là rất khó và luôn tiềm ẩn nguy cơ suy đoán theo hướng có tội đối với người chuẩn bị.

Trong quá trình soạn thảo, nhiều ý kiến đề nghị nên phi hình sự hóa hoàn toàn hành vi phạm tội này.

 - Lý do sửa đổi, bổ sung:

Cần khẳng định rằng, việc phi tội phạm hóa đối với hành vi chuẩn bị phạm tội rất nghiêm trọng và tội đặc biệt nghiêm trọng nhìn chung là phù hợp với tinh thần nhân đạo, vì con người, tránh suy diễn, áp đặt trong quá trình điều tra, truy tố và xét xử. Tuy nhiên, trong một số trường hợp nhất định, khi mà cần phải xử lý sớm, ví dụ như trường hợp chuẩn bị phạm các tội: giết người; cướp tài sản có tổ chức; khủng bố; xâm hại an ninh quốc gia, ..... thì việc phi tội phạm hóa đối với hành vi chuẩn bị phạm tội cũng cần được cân nhắc, tính toán kỹ trong mối tương quan với yêu cầu đấu tranh, ngăn chặn các loại tội phạm này. Do vậy, cần sửa đổi quy định này theo hướng: thu hẹp đáng kể phạm vi xử lý đối với hành vi này, chủ yếu tập trung vào một số tội danh cần thiết phải có biện pháp ngăn chặn sớm như: một số tội xâm phạm an ninh quốc gia; giết người, cướp tài sản có tổ chức; khủng bố, tài trợ khủng bố; rửa tiền; bắt cóc con tin; cướp biển, đồng thời, thiết kế ngay trong điều luật quy định về tội danh cụ thể một khoản quy định về việc xử lý đối với hành vi chuẩn bị phạm tội (các điều 108 - 112, 114, 115, 118 - 120, 124, 168, 169, 313, 314, 315, 316, 337); 2) không xử lý hình sự đối với người từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi có hành vi chuẩn bị phạm tội rất nghiêm trọng do cố ý hoặc tội đặc biệt nghiêm trọng. Dự thảo Bộ luật đã được chỉnh lý theo tinh thần này (Điều 14).

- Về chế định phạm tội chưa đạt, trong quá trình thảo luận, có hai quan điểm về quy định này. Loại quan điểm thứ nhất cho rằng, trên tinh thần nhân đạo, không nên áp dụng quy định về phạm tội chưa đạt đối với người chưa thành niên, không kể là người chưa thành niên đã phạm tội gì. Quan điểm thứ hai cho rằng, cần cân nhắc kỹ trên cơ sở có tính đến diễn biến, tình hình tội phạm người chưa thành niên hiện nay và cho rằng, cần thiết áp dụng quy định về phạm tội chưa đạt đối với người chưa thành niên nhưng theo hướng thu hẹp cả về đối tượng lẫn loại tội, theo đó, người từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi phạm tội đặc biệt nghiêm trọng chưa đạt thì phải chịu trách nhiệm hình sự về tội phạm chưa đạt đó.

Lý do sửa đổi, bổ sung:

Ban soạn thảo cho rằng, hành vi trong giai đoạn phạm tội chưa đạt là hành vi khách quan của tội phạm và đã có tính nguy hiểm cho xã hội, việc phạm tội chưa đạt (chưa đạt về hành vi hoặc chưa đạt về hậu quả) do nhiều yếu tố nằm ngoài ý muốn của người chưa thành niên phạm tội. Nếu loại bỏ hoàn toàn việc xử lý hình sự đối với người chưa thành niên trong trường hợp này sẽ chưa thật sự đáp ứng được yêu cầu đấu tranh phòng, chống tội phạm, nhất là trong bối cảnh tội phạm người chưa thành niên đang có diễn biến phức tạp như hiện nay. Do đó, nên giữ như quy định của BLHS hiện hành về phạm tội chưa đạt, nhưng cần bổ sung quy định về chính sách xử lý giảm nhẹ đối với người chưa thành niên phạm tội trong trường hợp này. Dự thảo Bộ luật đã được chỉnh lý theo tinh thần này (Điều 102).

- Về hành vi che giấu tội phạm và không tố giác tội phạm (Điều 18 và 19 dự thảo BLHS)

- Về hành vi che dấu tội phạm: BLHS hiện hành quy định bất cứ người nào biết tội phạm được thực hiện mà che giấu tội phạm đó đều phải chịu trách nhiệm hình sự về tội che giấu tội phạm thuộc những trường hợp cụ thể quy định tại Điều 313 BLHS hiện hành. Tuy nhiên, trong quá trình soạn thảo, có hai loại ý kiến về vấn đề này: loại ý kiến thứ nhất cho rằng, vì tình máu mủ, ruột rà, nên cần loại trừ TNHS đối với người che dấu tội phạm là người thân (cha, mẹ, vợ chống, con, ông bà, con cháu) không kể về tội gì; Loại ý kiến thứ hai, thì hành vi che dấu có tính nguy hiểm hơn hành vi không tố giác, vì có thể dẫn đến oan sai nên không nên loại trừ hoàn toàn đối tượng này, mà chỉ nên giảm nhẹ TNHS.

Lý do sửa đổi, bổ sung:

- Qua tổng kết thực tiễn 14 năm thi hành BLHS thì thấy rằng, trong thực tế, việc những người thân trong gia đình che giấu hành vi phạm tội của người thân mình như vợ, chồng, bố, mẹ, con, cháu của mình là điều dễ hiểu. Điều này là do tâm lý, đạo đức trong mối quan hệ ruột thịt và đây cũng là một phần của đạo lý truyền thống của người Việt Nam, nên trong những trường hợp bình thường, những người thân như cha mẹ, vợ chồng, anh chị em ruột thường che giấu hành vi phạm tội của con, em mình đo đó, đề nghị nên loại trừ TNHS đối với các đối tượng này khi họ che dấu tội phạm mà đối tượng phạm tội là người thân thích, ruột thịt.

- Tuy nhiên, tội này là tội che dấu tội phạm thông qua các hình thức xóa dấu vết, vật chứng...đây là các hành vi mang tính chủ động cao, và nếu loại trừ trách nhiệm hình sự hoàn toàn cho các đối tượng này (dù là ruột thịt) thì sẽ gây rất nhiều khó khăn, thậm chí trong nhiều trường hợp sẽ dẫn đến bế tắc, cho các cơ quan tiến hành tố tụng. Do đó, cần nghiên cứu theo hướng các đối tượng là ông bàn, vợ, chồng, bố, mẹ, con, cháu về nguyên tắc là được loại trừ TNHS trừ trường hợp các tội xâm phạm an ninh quốc gia và các tội phạm đặc biệt nghiêm trọng theo quy định tại Điều 403 dự thảo.

- Về hành vi không tố giác tội phạm:

          Điều 22 BLHS hiện hành quy định người không tố giác tội phạm là ông, bà, cha, mẹ, con, cháu, anh chị em ruột, vợ hoặc chồng của người phạm tội chỉ phải chịu trách nhiệm hình sự nếu không tố giác các tội xâm phạm an ninh quốc gia hoặc một số tội đặc biệt nghiêm trọng quy định tại Điều 313 BLHS.

 - Điều 19 Khoản 3 Dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định một số trường hợp người bào chữa không phải chịu TNHS về hành vi không tố giác hành vi phạm tội của thân chủ.

 Lý do sửa đổi, bổ sung:

Đặc trưng của người làm nghề bào chữa là không được tiết lộ thông tin bí mật trong quá trình bào chữa, do đó cần loại bỏ TNHS của người bào chữa khi họ không tố giác hành vi phạm tội của thân chủ.

Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng, người bào chữa trước hết phải làm tròn bổn phận của một công dân, nên nếu trong quá trình bào chữa mà không tố giác hành vi phạm tội của thân chủ thì vẫn phải chịu TNHS.

Bộ Tư pháp cho rằng, do đặc trưng nghề nghiệp của nghề bào chữa là không được tiết lộ thông tin trong quá trình bào chữa, nhưng loại bỏ hoàn toàn TNHS về hành vi không tố giác tội phạm của người bào chưa thấy hết được trách nhiệm công dân của người bào chữa trong đấu tranh phòng chống tội phạm.

Do đó, về nguyên tắc, người bào chữa vẫn phải chịu TNHS về tội không tố giác tội phạm trừ trường hợp: (i) hành vi đó đã thực hiện; (ii) hành vi đó do chính thân chủ thực hiện hoặc tham gia. 

          4. Chương IV: Các trường hợp loại trừ trách nhiệm hình sự

Thông thường, hành vi nguy hiểm cho xã hội bị coi là tội phạm và bị truy cứu TNHS. Tuy nhiên trong một số trường  hợp nhất định, hành vi tuy gây thiệt hại cho xã hội nhưng trong một số hoàn cảnh nhất định lại được coi là có ích hoặc cần thiết do vậy, BLHS đã quy định trong một số trường hợphành vi nguy hiểm đó không bị coi là tội phạm và người thực hiện hành vi nguy hiểm đó không phải chịu trách nhiệm hình sự.  BLHS hiện hành quy định các trường hợp: (i) Sự kiện bất ngờ (Điều 11); (ii) Dưới tuổi chịu TNHS (Điều 12); (iii) Tình trạng không có năng lực TNHS; (Điều 13); (iv) Phòng vệ chính đáng (Điều 15); (vii) Tình thế cấp thiết (Điều 16).

Dự thảo BLHS có một số sửa đổi, bổ sung sau đây: (i) Tách thành một Chương riêng quy định một số trường hợp loại trừ TNHS; (ii) Bổ sung trường hợp Đương nhiên được coi là phòng vệ chính đáng và (iii) Bổ sung thêm 03 trường hợp loại trừ TNHS.

Lý do sửa đổi, bổ sung:

          - Tách thành một Chương riêng quy định một số trường hợp loại trừ TNHS:

BLHS hiện hành quy định các trường hợp này  trong Chương tội phạm (Chương III) nhưng thực chất lại bao gồm cả các trường hợp không bị coi là tội phạm; hơn nữa, việc tách thành Chương độc lập để thấy rõ hơn chính sách hình sự của Nhà nước, tăng cường tính minh bạch của BLHS. Do đó, Dự thảo đã chuyển một số Điều thứ Chương 3 của BLHS hiện hành thành Chương “ Các tình tiết loại trừ trách nhiệm hình sự”  để tăng cường tính minh bạch của Bộ luật hình sự; thể hiện rõ hơn chính sách hình sự của Đảng và Nhà nước trong việc khuyến khích động viên người dân tự bảo vệ mình hoặc tham gia ngăn chặn tội phạm, động viên mọi người tích cực sáng tạo, thử nghiệm các tiến bộ khoa học phục vụ sản xuất và đời sống của cong người.

- Bổ sung 03 trường hợp đương nhiên được coi là phòng vệ chính đáng:

Về nguyên tắc, hành vi chống trả lại người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích được luật hình bảo vệ thì nếu được đánh là thuộc trường hợp phòng vệ chính đáng thì không bị coi là tội phạm, nếu không được coi là phòng vệ chính đáng thì vẫn phải chịu TNHS và được giảm nhẹ trách nhiệm hình sự. Khi sự việc xảy ra, việc cân nhắc là phòng vệ chính đáng hay không do Hội đồng xét xử quyết định. Qua tổng kết thi hành BLHS cho thấy, quy định như hiện nay không động viên được người dân tham gia đấu tranh phòng chống tội phạm, thậm trí là đấu tranh với hành vi xâm phạm lợi ích của chính mình, vì lo ngại vào sự phán xét của cơ quan bảo vệ pháp luật (từ một việc làm tốt không khéo lại là tội phạm). Nhất là trong bối cảnh hiện nay, nhiều khi việc xét xử của Hội đồng chịu nhiều áp lực từ dư luận xã hội.Mặt khác, quy định như hiện nay vô hình chung bó tay các cơ quan chức năng trong đấu tranh phòng chống tội phạm, nhất là đối với các trường hợp phạm tội có sử dụng vũ khí nóng chống lại lực lượng bắt giữ.Do đó dự thảo lần này khẳng định luôn trong Luật những trường hợp cụ thể đương nhiên được xác định là phòng vệ chính đáng mà không cần phải thông qua việc đánh giá của các cơ quan tố tụng như: người phạm tội đang sử dụng vũ khí để chống lại việc bắt giữ hoặc dùng vũ khí thực hiện hành vi giết người, bắt cóc con tin, khủng bố... Đây cũng là điều mà pháp luật của một số nước quy định như Nga, Pháp...

Qua thảo luận, dự thảo quy định chỉ 3 trường hợp sau đương nhiên được coi là phòng vệ chính đáng: (khoản 2 Điều 22)

“2. Đương nhiên được coi là phòng vệ chính đáng trong những trường hợp sau:

a) Chống trả lại người đang sử dụng vũ khí hoặc hung khí nguy hiểm tấn công mình hoặc người khác;

b) Chống trả lại người đang sử dụng vũ khí hoặc hung khí nguy hiểm chống lại người thi hành công vụ;

c) Chống trả lại người đang thực hiện hành vi giết người, hiếp dâm.”

- Bổ sung thêm 03 trường hợp loại trừ TNHS gồm: (i) Gây thiệt hại trong khi bắt giữ người phạm pháp tại Điều 24 dự thảo BLHS (sửa đổi); (ii) Gây thiệt hại trong nghiên cứu, thử nghiệm, áp dụng tiến bộ khoa học, kỹ thuật và công nghệ tại Điều 25 dự thảo BLHS (sửa đổi); (iii) Gây thiệt hại trong trường hợp thi hành lệnh hợp pháp của người chỉ huy hoặc của cấp trên tại Điều 26 dự thảo BLHS (sửa đổi).

- Thực tiễn tổng kết thi hành BLHS cho thấy, trong trường hợp người dân tham gia đấu tranh phòng, chống tội phạm, cụ thể là tham gia bắt giữ tội phạm mà gây thương tích cho người phạm tội thì họ có bị truy cứu trách nhiệm hình sự về hành vi gây thương tích (thậm chí làm chết) cho người phạm tội  hay không. Để khuyến khích người dân tham gia đấu tranh phòng, chống tội phạm cần quy định rõ ràng về vấn đề này để người dân yên tâm khi tham gia bắt giữ  tội phạm. Nếu không có quy định cụ thể thì người dân sẽ không mặn mà hợp tác với cơ quan nhà nước trong chuyên này. Do đó, dự thảo bổ sung trường hợp gây thiệt hại trong khi bắt giữ người phạm pháp tại Điều 24 dự thảo BLHS (sửa đổi) là trường hợp loại trừ trách nhiệm hình sự với những điều kiện hết sức chặt chẽ để tránh lạm dụng. Theo đó, hành vi của người để bắt, giữ người phạm pháp mà không còn cách nào khác là buộc phải sử dụng vũ lực gây thiệt hại cho người bị bắt, giữ thì không bị coi là tội phạm;

- Công cuộc công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước đòi hỏi sự năng động, sáng tạo, áp dụng thành tựu khoa học - kỹ thuật tiên tiến trong sản xuất, nghiên cứu khoa học. Trong quá trình hoạt động ấy sẽ không tránh khỏi các trường hợp rủi ro gây thiệt hại về người và tài sản, và trên thực tế đã xảy ra không ít trường hợp rủi ro như vậy. Như vậy, chúng ta cần có quan điểm rõ ràng về chính sách hình sự là có truy cứu trách nhiệm hình sự những trường hợp này hay không, nhất là trong Nhà nước pháp quyền, khi chính sách hình sự là một bộ phận không thể tách rời của chính sách phát triển kinh tế - xã hội, có tác dụng thúc đẩy nền kinh tế phát triển nếu nó kịp thời trừng trị những hành vi gây hại trong nền kinh tế, những nhân tố cản trở nền kinh tế phát triển và ngược lại, nó sẽ là vật cản vô cùng lớn cho sự phát triển kinh tế nếu nó làm thui chột tài năng, triệt tiêu sự năng động, sáng tạo trong đời sống kinh tế. Để giải quyết vấn đề này, dự thảo Bộ luật quy định trường hợp gây thiệt hại trong nghiên cứu, thử nghiệm, áp dụng tiến bộ khoa học, kỹ thuật và công nghệ tại Điều 25 dự thảo BLHS (sửa đổi) là trường hợp được loại trừ trách nhiệm hình sự. Theo đó, hành vi gây ra thiệt hại trong khi thực hiện việc nghiên cứu, thử nghiệm, áp dụng tiến bộ khoa học kỹ thuật và công nghệ mới khi đã tuân thủ đúng các quy trình, quy phạm, áp dụng đầy đủ các biện pháp phòng ngừa mà hậu quả vẫn xảy ra thì không phải là tội phạm.

Đối với trường hợp gây thiệt hại trong trường hợp thi hành lệnh hợp pháp của người chỉ huy hoặc của cấp trên (Điều 26 dự thảo), trong quá trình soạn thảo có hai loại ý kiến. Loại ý kiến thứ nhất cho rằng, xét cho cùng, người thực hiện mệnh lệnh chỉ thị là người nhận thức rõ hành vi mà mình thực hiện là trái pháp luật và có khả năng gây ra hậu quả nguy hiểm cho xã hội nhưng vì nghe theo mệnh lệnh nên vẫn thcj hiện, thì chỉ nên loại trừ trong quan hệ mệnh lệnh chỉ huy, phục tùng trong lực lượng vũ trang mà không nên mở rộng ra quan hệ dân sự.

Loại ý kiến thứ hai cho rằng, Luật cán bộ, công chức năm 2008 đã quy định rất rõ ràng: cấp dưới phải tuyệt đối chấp hành quyết định của cấp trên mặc dù có căn cứ cho rằng việc thi hành quyết định đó là trái pháp luật và người đã ra quyết định phải chịu trách nhiệm về hậu quả xảy ra. Đây là một quy định mới nhằm khắc phục tình trạng “trên bảo, dưới không nghe” đã và đang là căn bệnh nan y trong hoạt động quản lý, điều hành của bộ máy hành chính của nhà nước ta hiện nay. Do đó, pháp luật hình sự cần kịp thời có quy định loại trừ trách nhiệm hình sự cho người thi hành quyết định (mệnh lệnh) của cấp trên mà gây ra hậu quả nguy hiểm cho xã hội nhằm thực hiện quyền được Luật cán bộ, công chức quy định “Được pháp luật bảo vệ khi thi hành công vụ” (khoản 5, Điều 11).

Bộ Tư pháp cho rằng, đây là vấn đề mới và phức tạp, việc mở rộng quy định này ra đối với cán bộ, công chức sẽ gặp nhiều khó khăn và dễ bị làm dụng, nên trước mắt chỉ áp dụng đối với trong lực lượng vũ trang nhân dân. Đối với đối tượng là cán bộ, công chức tiếp tục nghiên cứu bổ sung lần sau. Theo đó, sẽ không coi là tội phạm đối với người thực hiện hành vi gây thiệt hại trong khi thi hành mệnh lệnh của người chỉ huy hoặc của cấp trên trong lực lượng vũ trang nhân dân liên quan đến vấn đề quốc phòng, an ninh và người thi hành mệnh lệnh đã thực hiện đầy đủ quy trình báo cáo người ra mệnh lệnh, cấp trên nhưng người ra mệnh lệnh vẫn yêu cầu chấp hành mệnh lệnh đó. 

5. Chương V: Thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự và miễn trách nhiệm hình sự

Xuất phát từ thực tiễn thi hành BLHS, Dự thảo đề xuất hai nội dung mới là: (i) không áp dụng thời hiệu truy cứu TNHS đối với người phạm tội tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng (Điều 28 Dự thảo) và (ii) miễn TNHS trên cơ sở có sự thỏa thuận giữa bị cáo và người bị hại (Điều  29 Khoản 2 Dự thảo) đồng thời cụ thể hóa một bước căn cứ miễn TNHS.

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

- Không áp dụng thời hiệu truy cứu TNHS đối với người phạm tội tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng (Điều 28 Dự thảo)

Dự thảo đề xuất ngoài hai trường hợp không áp dụng thời hiệu truy cứu TNHS là đối với hai nhóm tội là các tội xâm phạm an ninh quốc gia và các tội phá hoại hòa bình, chống loài người Dự thảo đề xuất hai nội dung mới là: (i) không áp dụng thời hiệu truy cứu TNHS đối với người phạm tội tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng (Điều 28 Dự thảo) vì, đấu tranh phòng, chống tham nhũng là một trong những vấn đề được Đảng, Nhà nước ta coi trọng và dành sự quan tâm đặc biệt. Đã có nhiều biện pháp nhận diện hành vi tham nhũng và biện pháp phòng ngừa, phát hiện và xử lý tệ tham nhũng đã được ban hành. Tuy nhiên, công tác phòng ngừa, đấu tranh, xử lý các hành vi tham nhũng vẫn còn nhiều hạn chế mà một trong những nguyên nhân quan trọng là do những bất cập của hệ thống pháp luật, trong đó có pháp luật hình sự. Ngoài ra, với tư cách là quốc gia thành viên Công ước chống tham nhũng, chúng ta có trách nhiệm nội luật hoá các quy định về hình sự hóa của Công ước. Vì vậy, để góp phần nâng cao hiệu quả công tác đấu tranh chống tham nhũng, một trong những giải pháp tích cực đó là không quy định thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đối với người phạm tội tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng. Như vậy, với quy định này, thì những người phạm tội tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự bất cứ lúc nào, nếu cơ quan chức năng phát hiện được hành vi phạm tội của họ. Do vậy, bên cạnh quy định không áp dụng thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đối với các tội xâm phạm an ninh quốc gia và các tội phá hoại hòa bình, chống loài người và tội phạm chiến tranh, Điều 28 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung quy định về không áp dụng thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự  đối với các tội phạm về tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng.

- Bổ sung mới quy định miễn trách nhiệm hình sự đối  với một số trường hợp trên cơ sở đồng thuận của người bị hại đồng thời cụ thể hóa một bước căn cứ miễn TNHS..

Điều 25 BLHS hiện hành quy định 03 trường hợp người phạm tội được miễn trách nhiệm hình sự: (1) Người phạm tội được miễn trách nhiệm hình sự, nếu khi tiến hành điều tra, truy tố hoặc xét xử, do chuyển biến của tình hình mà hành vi phạm tội hoặc người phạm tội không còn nguy hiểm cho xã hội nữa; (2) Trong trường hợp trước khi hành vi phạm tội bị phát giác, người phạm tội đã tự thú, khai rõ sự việc, góp phần có hiệu quả vào việc phát hiện và điều tra tội phạm, cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất hậu quả của tội phạm, thì cũng có thể được miễn trách nhiệm hình sự và (3) Người phạm tội được miễn trách nhiệm hình sự khi có quyết định đại xá.

Trong 03 trường hợp trên, hai trường hợp đầu tiên, do chưa có văn bản hướng dẫn nên việc áp dụng quy định này để miễn TNHS cho người phạm tội gặp nhiều khó khăn do đó, tỷ lệ người bị đưa ra xét xử sau khi có quyết định khởi tố luôn chiếm tỷ lệ cao. Qua tổng kết thi hành BLHS, nhiều trường hợp, mặc dù hành vi đã có đủ yếu tố cấu thành tội phạm nhưng giữa người phạm tội và người bị hại đã có sự thỏa thuận, thậm chí đến tại tòa xin cho bị cáo được miễn chấp trách nhiệm hình sự nhưng Tòa án cũng không chấp thuận vì không có căn cứ, ví dụ như trường hợp: hành vi giao cấu với trẻ em nhưng sau đó, họ thành vợ, thành chồng, sinh con, ăn ở với nhau hạnh phúc, nhưng có đủ căn cứ để khẳng định người chồng đã giao cấu người vợ nhiều lần, nên tòa vẫn tuyên người chồng phạm tội giao cấu với trẻ em và buộc phải chấp hành hình phạt. Hay nhiều trường hợp giữa người phạm tội và người bị hại thỏa thuận với nhau về cách giải quyết vụ việc, đồng ý hòa giải và có đơn đề nghị xin miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, đặc biệt là trong những trường hợp phạm tội ít nghiêm trọng hoặc nghiêm trọng do vô ý xâm phạm sức khỏe hoặc xâm phạm tài sản của người khác hoặc xâm phạm an toàn công cộng. Trong những trường hợp này, việc tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự sẽ gây tốn kém cả về nhân lực, vật lực mà hiệu quả đấu tranh phòng, chống tội phạm cũng không cao. Do vậy, Điều 29 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm một trường hợp được miễn trách nhiệm hình sự với 02 phương án. Thứ nhất, cơ quan chức năng có thể xem xét miễn trách nhiệm hình sự đối với người phạm tội ít nghiêm trọng hoặc tội nghiêm trọng do vô ý gây thiệt hại về tính mạng hoặc xâm phạm sức khỏe, nhân phẩm danh dự và tài sản của người khác mà người bị hại đã đồng ý hòa giải và có đơn đề nghị miễn truy cứu trách nhiệm hình sự; Thứ hai, ngoài các Nhóm tội như phương án 1, có bổ sung thêm trường hợp người đó phạm tội ít nghiêm trọng  hoặc tội nghiêm trọng do vô ý xâm phạm an toàn công cộng hoặc tội nghiêm trọng do cố ý xâm phạm tài sản người khác cũng có thể được xem xét miễn trách nhiệm hình sự nếu người bị hại đồng ý hòa giải và có đơn xin miễn truy cứu trách nhiệm hình sự.

Điều 29. Miễn trách nhiệm hình sự (sửa đổi)

1. Người phạm tội được miễn trách nhiệm hình sự trong những trường hợp sau đây:

a) Khi tiến hành điều tra, truy tố hoặc xét xử, do có sự thay đổi chính sách, pháp luật làm cho hành vi phạm tội không còn nguy hiểm cho xã hội nữa;

b) Khi tiến hành điều tra, truy tố hoặc xét xử, do có sự thay đổi về hoàn cảnh mà hành vi phạm tội thực tế không còn nguy hiểm cho xã hội nữa;

c) Khi tiến hành điều tra, truy tố, xét xử, người phạm tội đã già yếu, bệnh tật hiểm nghèo hoặc lâm vào hoàn cảnh đặc biệt khó khăn dẫn đến không còn khả năng gây nguy hiểm cho xã hội.

d) Sau khi phạm tội, người phạm tội đã tự thú, thực sự ăn năn, hối cải và lập thành tích hoặc có cống hiến đặc biệt, được Nhà nước và xã hội thừa nhận.

đ) Người phạm tội do lạc hậu bị người khác lôi kéo, kích động hoặc ép buộc tham gia thực hiện tội phạm, nh­ưng sau đó đã nhận thức rõ hành vi sai trái của mình, thành khẩn khai báo, ăn năn, hối cải, tố giác và tích cực góp phần cùng cơ quan pháp luật trong việc phát hiện, điều tra, xử lý tội phạm.

e) Khi có quyết định đại xá.

2. Người phạm tội có thể được miễn trách nhiệm hình sự trong những trường hợp sau đây:

a) Người phạm tội ít nghiêm trọng hoặc tội nghiêm trọng do vô ý gây thiệt hại về tính mạng, sức khỏe, hoặc tài sản của người khác mà người bị hại đã tự nguyện hòa giải và đề nghị miễn trách nhiệm hình sự;

b)Người phạm tội ít nghiêm trọng do cố ý xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tự do, tài sản của người khác mà người bị hại đã tự nguyện hòa giải và đề nghị miễn trách nhiệm hình sự;

c) Trước khi hành vi phạm tội bị phát giác, người phạm tội đã tự thú, khai rõ sự việc, góp phần có hiệu quả vào việc phát hiện và điều tra tội phạm, cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất hậu quả của tội phạm.

6. Về hệ thống hình phạt

Dự thảo BLHS (sửa đổi) đã (i) mở rộng phạm vi áp dụng hình phạt cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ và (ii) thu hẹp phạm vi áp dụng hình phạt tù; (iii) thu hẹp phạm vi áp dụng hình phạt tử hình

Lý do sửa đổi, bổ sung:

- Mở rộng phạm vi áp dụng hình phạt cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ

Trong các Nghị quyết của Bộ chính trị về Chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020 (Nghị quyết số 08/NQ-TW ngày 02/01/2002 về một số nhiệm vụ trọng tâm công tác tư pháp trong thời gian tới; Nghị quyết số 48/NQ-TW ngày 24/5/2005 về Chiến lược xây dựng và hoàn thiện hệ thống pháp luật Việt Nam đến năm 2010, định hướng đến năm 2020 và Nghị quyết số 49/NQ-TW ngày 02/6/2005 về chiến lược cải cách tư pháp) Đảng ta đã chỉ rõ cần phải “coi trọng việc hoàn thiện chính sách hình sự và thủ tục tố tụng tư pháp, đề cao hiệu quả phòng ngừa và tính hướng thiện trong việc xử lý người phạm tội. Giảm hình phạt tù, mở rộng áp dụng hình phạt tiền, hình phạt cải tạo không giam giữ đối với một số loại tội phạm. Hạn chế áp dụng hình phạt tử hình theo hướng chỉ áp dụng đối với một số ít loại tội phạm đặc biệt nghiêm trọng”. Do đó:

- Đối với hình phạt tiền (Điều 35 dự thảo Bộ luật):Dự thảo BLHS (sửa đổi) bổ sung, sửa đổi 02 nội dung sau nhằm tăng cường áp dụng hình phạt tiền đối với người phạm tội, đồng thời tăng tính cưỡng chế của hình phạt này, cụ thể: Thứ nhất, Điều 35 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã mở rộng cả về loại tội phạm và lĩnh vực phạm tội có thể áp dụng áp dụng hình phạt tiền là hình phạm chính. Theo đó, hình phạt tiền không chỉ là hình phạt chính được áp dụngđốivớingườiphạmcác tội ítnghiêmtrọngmà còn được áp dụng là hình phạt chính đối với cả những tộiphạmnghiêmtrọng. Bên cạnh đó, đối với một số nhóm tội phạm cụ thể thì hình phạt tiền còn có thể là hình phạt chính đối với tội rất nghiêm trọng thuộc nhóm các tộixâmphạmtrậttựquảnquảnlý kinhtế;tộiphạmvềmôitrường.Thứ hai, để tăng tính cưỡng chế của hình phạt tiền, tạo niềm tin cho Hội đồng xét xử khi quyết định tuyên án, Điều 35 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã quy định trường hợp người bị kết án phạt tiền cố tình trốn tránh không chấp hành hình phạt tiền thì hình phạt này sẽ được thay thế bằng hình phạt tù có thời hạn được quy định trong điều khoản tương ứng đó. Như vậy, khi tuyên án, Tòa án sẽ tuyên hình phạt tiền đối với người bị kết án, đồng thời tuyên luôn hình phạt tù có thời hạn trong trường hợp người bị kết án cố tình không chấp hành hình phạt tiền.

- Đối với hình phạt cải tạo không giam giữ (Điều 36 dự thảo Bộ luật),Điều 36 dự thảo BLHS (sửa đổi) có 03 nội dung mới sau:Thứ nhất, mở rộng phạm vi loại tội có thể áp dụng hình phạt cải tạo không giam giữ. Theo đó, hình phạt này không chỉ được áp dụng đốivớingườiphạmtội ítnghiêmtrọng, phạmtộinghiêmtrọngmà còn được áp dụng đối với cả những người phạm tội rấtnghiêmtrọngdovô ý.Thứ hai, tăng tính giáo dục, cải tạo của hình phạt cải tạo không giam giữ thông qua quy định về trường hợp người bị kết án không có việc làm ổn định hoặc mất việc làm trong thời gian chấp hành hình phạt này thìphải thực hiện một số công việc cụ thể phục vụ cộng đồng trong một thời hạn nhất định do Tòa án quyết định, theo đó, người bị kết án bị buộc lao động không quá 4 giờ/một ngày và 5 ngày/một tuần tùy thuộc vào độ tuổi, tình trạng sức khỏe, khả năng và hoàn cảnh, điều kiện thực tế của phạm tội để xác định loại công việc. Việc lao động này sẽ không áp dụng đối với người khuyết tật, phụ nữ có thai, người già yếu. Thứ ba, tăng tính cưỡng chế của hình phạt này bằng quy định trường hợp người bị kết án cố tình không chấp hành các điều kiện của hình phạt cải tạo không giam giữ thì hình phạt này sẽ chuyển thành phạt tù có thời hạn theo công thức cứ một ngày tù bằng ba ngày cải tạo không giam giữ.

- Thu hẹp phạm vi áp dụng hình phạt tù, Điều 38 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã thu hẹp phạm vi áp dụng hình phạt tù theo hướng hình phạt này không áp dụng đối với người lần đầu phạm tội ít nghiêm trọng do vô ý (khoản 2 Điều 38). Bên cạnh đó, để thực hiện chủ trương giảm hình phạt tù, tăng cường khả năng áp dụng các hình phạt không mang tính giam giữ thì tại các điều luật quy định về những tội phạm cụ thể đã nghiên cứu tăng số lượng các khung hình phạt được thiết kế không có hình phạt tù mà chỉ có sự lựa chọn giữa các hình phạt không tước tự do. BLHS hiện hành chỉ có 06/272 điều luật (chiếm tỷ lệ 1,84 %) có khoản 1 không quy định hình phạt tù mà chỉ có lựa chọn giữa các hình phạt không tước tự do (cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ). Đó là: Điều 125 (Tội xâm phạm bí mật hoặc an toàn thư tín, điện thoại, điện tín của người khác); Điều 159 (Tội kinh doanh trái phép); Điều 161 (Tội trốn thuế); Điều 163 (Tội cho vay lãi nặng); Điều 170a (Tội xâm phạm quyền tác giả, quyền liên quan); Điều 171 (Tội xâm phạm quyền sở hữu công nghiệp). 

 - Thu hẹp phạm vi áp dụng hình phạt tử hình, (Điều 39 dự thảo Bộ luật), hình phạt tử hình là hình phạt nghiêm khắc nhất trong hệ thống hình phạt của nước ta và chỉ được áp dụng đối với người phạm một số tội đặc biệt nghiêm trọng do BLHS quy định. Cùng với sự phát triển của văn minh nhân loại, xu hướng chung của thế giới hiện nay là thu hẹp phạm vi áp dụng và tiến tới xoá bỏ hoặc chỉ giữ lại rất ít tội có hình phạt tử hình và Việt Nam cũng không nằm ngoài xu hướng đó.Chủ trương này cũng được khẳng định trong Nghị quyết số 08/NQ-TW ngày 02/01/2002 của Bộ Chính trị về một số nhiệm vụ trọng tâm công tác tư pháp trong thời gian tới và Nghị quyết số 49/NQ-TW. Có thể thấy rằng, chủ trương hạn chế phạm vi áp dụng hình phạt tử hình là phù hợp với tinh thần các Công ước quốc tế về quyền con người mà nước ta là thành viên, đồng thời phù hợp với xu hướng chung của thế giới. Tuy nhiên, thực tiễn nước ta những năm qua cho thấy, mỗi năm số lượng người bị kết án tử hình và đưa ra thi hành án vẫn còn cao. Điều này phần nào gây ra những tác động tâm lý không thuận từ phía xã hội cũng như cộng đồng quốc tế. Hơn nữa, tử hình là hình phạt tước đi quyền sống - quyền cơ bản, quan trọng nhất của con người và như vậy đã tước bỏ cơ hội phục thiện, tái hoà nhập cộng đồng của người bị kết án cũng như loại trừ khả năng oan sai có thể xảy ra trên thực tế.

Hiến pháp năm 2013 khẳng định việc bảo vệ các quyền con người như một mục tiêu hàng đầu. Do đó, việc thu hẹp phạm vi áp dụng hình phạt tử hình là đòi hỏi cấp thiết của việc hoàn thiện hệ thống pháp luật hình sự gắn với việc bảo đảm các quyền con người, nhân đạo hoá các biện pháp trừng trị phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế - xã hội và đạo lý của dân tộc, phù hợp yêu cầu của thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm. Chủ trương từng bước hạn chế phạm vi áp dụng hình phạt tử hình được thực hiện ở cả hai khía cạnh. Một là, giảm tối đa quy định hình phạt tử hình đối với các tội phạm và hai là, hạn chế việc áp dụng hình phạt tử hình. Theo đó, Điều 38 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã quy định những điều kiện áp dụng hình phạt tử hình chặt chẽ hơn.

Thứ nhất, về đối tượng và loại tội áp dụng hình phạt tử hình: Điều 39 dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định hình phạt tử hình chỉ áp dụng đối với đối tượng là người tổ chức, cầm đầu, chỉ huy hoặc ngoan cố chống đối, lưu manh, côn đồ, tái phạm nguy hiểm của một số loại tội phạm đặc biệt nghiêm trọng thuộc nhóm tội: các tội xâm phạm an ninh quốc gia; xâm phạm tính mạng con người; tội phạm về ma túy; tội phạm tham nhũng và các tội phá hoại hòa bình, chống loài người và tội phạm chiến tranh.

Thứ hai, về đối tượng không áp dụng hình phạt tử hình: bên cạnh quy định hiện hành về việc không áp dụng hình phạt tử hình đối với người chưa thành niên, phụ nữ có thai, phụ nữ đang nuôi con dưới 36 tháng tuổi, Điều 39 dự thảo BLHS (sửa đổi) bổ sung thêm một đối tượng nữa không áp dụng hình phạt tử hình đó là người già trên 70 tuổi và người bị kết án tử hình về các tội phạm co mục đích kinh tế nhưng đã khắc phục cơ bản hậu quả do hành vi phạm tội gây ra (trừ tội sản xuất, mua bán trái phép chất ma túy) thì cũng có thể không áp dụng hình phạt tử hình. Trường hợp này sẽ được giảm xuống tù chung thân.

Trên cơ sở các điều kiện quy định tại Điều 39 dự thảo BLHS (sửa đổi) này, một số điều luật quy định tại phần các tội phạm cụ thể đã được rà soát loại bỏ hình phạt tử hình dựa trên cơ sở năm tiêu chí cơ bản sau: một là, tầm quan trọng và yêu cầu bảo vệ khách thể bị xâm hại; hai là, tính chất, mức độ nghiêm trọng của tội phạm cũng như đặc điểm nhân thân của người phạm tội; ba , yêu cầu của thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm; bốn là, khả năng trấn áp tội phạm bằng các biện pháp ngoài tử hình; năm là, có tính đến xu hướng chung trên thế giới là thu hẹp dần và tiến tới bãi bỏ hoàn toàn hình phạt tử hình.

Do vậy, dự thảo đã quy định bỏ hình phạt tử hình đối với 7,5 tội danh trên tổng số 22 tội danh hiện hành. Cụ thể: (1) tội cướp tài sản; (2) tội phá huỷ công trình, phương tiện quan trọng về an ninh quốc gia; (3) tội chống mệnh lệnh; (4) tội đầu hàng địch; (5) tội phá hoại hòa bình, gây chiến tranh xâm lược; (6) tội chống loài người; (7) tội phạm chiến tranh và bỏ tử hình đối với hành vi tội sản xuất, buôn bán hàng giả là lương thực, thực phẩm.

Đồng thời, điều chỉnh về mặt kỹ thuật lập pháp trong việc quy định hình phạt tử hình đối với từng tội danh cụ thể nhằm hạn chế áp dụng hình phạt tử hình:  Thứ nhất, thực tiễn cho thấy số án tử hình chủ yếu tập trung vào tội tàng trữ, vận chuyển, mua bán trái phép hoặc chiếm đoạt chất ma tuý (Điều 194 BLHS). Do vậy, sửa đổi Điều 194 của BLHS hiện hành về tội vận chuyển, tàng trữ, mua bán trái phép hoặc chiếm đoạt chất ma túytheo hướng tách thành các tội danh độc lập, đồng thời, chỉ giữ lại hình phạt tử hình đối với tội mua bán trái phép chất ma túy. Còn đối với các tội danh khác thì mức hình phạt cao nhất là tù chung thân. Thứ hai, đối với các tội danh vẫn còn duy trì hình phạt tử hình, cần nghiên cứu thiết kế khung hình phạt có quy định hình phạt tử hình theo hướng có thể tách riêng trường hợp áp dụng hình phạt tử hình và tù chung thân thành một khung độc lập với các điều kiện chặt chẽ để hạn chế các trường hợp áp dụng hình phạt tử hình.

7. Các biện pháp tư pháp

Về cơ bản, quy định về các biện pháp tư pháp tại Chương VII dự thảo BLHS (sửa đổi) vẫn giữ nguyên như những quy định hiện hành về các biện pháp tư pháp. Tuy nhiên, dự thảo bổ sung một số biện pháp tư pháp áp dụng đối với pháp nhân là các tổ chức kinh tế phạm tội.

 Lý do sửa đổi, bổ sung:

Theo đó, biện pháp tư pháp được phân thành 2 loại, biện pháp tư pháp đối với cá nhân phạm tội và biện pháp tư pháp đối với pháp nhân phạm tội. Với cá nhân phạm tội, hệ thống các biện pháp tư pháp vẫn giữ nguyên như quy định của BLHS hiện hành. Riêng đối với pháp nhân phạm tội, do đây là chủ thể mới được bổ sung vào dự thảo BLHS (sửa đổi), nên bên cạnh việc áp dụng biện pháp tư pháp như hiện có đối với cá nhân, là biện pháp tịch thu vật, tiền trực tiếp liên quan đến tội phạm (Điều 47 dự thảo BLHS) và biện pháp trả lại tài sản, sửa chữa hoặc bồi thường thiệt hại, buộc công khai xin lỗi (Điều 48 dự thảo BLHS) thì pháp nhân còn có thể bị áp dụng thêm hai biện pháp tư pháp nữa được quy định tại Điều 80 dự thảo BLHS (sửa đổi), đó là khôi phục lại tình trạng ban đầu và thực hiện một số biện pháp nhằm ngăn chặn hậu quả tiếp tục xảy ra hoặc đề phòng ngừa tội phạm.

8. Quyết định hình phạt

So với BLHS hiện hành, Chương này có những sửa đổi, bổ sung mới như sau: (i) Tách thành 2 mục: Mục A gồm những quy định chung về quyết định hình phạt và Mục B là quyết định hình phạt trong một số trường hợp cụ thể; (ii) Sửa đổi quy định việc quyết định hình phạt trong một số trường hợp cụ thể, như quyết định hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt được áp dụng (Điều 54); (iii) Sửa đổi, bổ sung quy định về tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ trách nhiệm hình sự.

 Lý do sửa đổi, bổ sung:

          - Việc tách Chương quyết định hình phạt thành 2 mục: Mục A: gồm những quy định chung về quyết định hình phạt và Mục B: quyết định hình phạt trong một số trường hợp cụ thể, nhằm quy định về quyết định hình phạt được rõ ràng, minh bạch, tạo thuận lợi cho việc áp dụng các quy định của BLHS về quyết định hình phạt. Theo đó, Mục A của dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định 4 điều luật mang tính định hướng cho việc quyết định hình phạt, đó là căn cứ quyết định hình phạt (Điều 50), các tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự (Điều 51), các tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự (Điều 52) và tái phạm, tái phạm nguy hiểm (Điều 53). Mục B dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định việc quyết định hình phạt trong  một số trường hợp cụ thể, như quyết định hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt được áp dụng (Điều 54), quyết định hình phạt trong trường hợp phạm nhiều tội (Điều 55), tổng hợp hình phạt của nhiều bản án (Điều 56), quyết định hình phạt trong trường hợp phạm tội chưa đạt (Điều 57), quyết định hình phạt trong trường hợp đồng phạm (Điều 58) và miễn hình phạt (Điều 59).

          - Sửa đổi quy định việc quyết định hình phạt trong  một số trường hợp cụ thể, như quyết định hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt được áp dụng (Điều 54), Điều 48 BLHS hiện hành quy định khi có ít nhất hai tình tiết giảm nhẹ quy định tại khoản 1 Điều 47 của BLHS thì Toà án có thể quyết định một hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt mà điều luật đã quy định nhưng phải trong khung hình phạt liền kề nhẹ hơn của điều luật; trong trường hợp điều luật chỉ có một khung hình phạt hoặc khung hình phạt đó là khung hình phạt nhẹ nhất của điều luật thì Toà án có thể quyết định một hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hoặc chuyển sang một hình phạt khác thuộc loại nhẹ hơn. Lý do của việc giảm nhẹ phải được ghi rõ trong bản án. Tuy nhiên, nếu xét về phương diện lý luận, việc hạn chế giới hạn giảm như trên gây ảnh hưởng không nhỏ đến nguyên tắc cá thể hóa hình phạt trong luật hình sự. Về nguyên tắc, loại và mức hình phạt do Tòa án quyết định phải dựa trên tính chất và mức độ nguy hiểm của hành vi pham tội. Đối với các trường hợp phạm tội khác nhau thì cần áp dụng loại hình phạt và mức hình phạt “vừa đủ” để nâng cao hiệu quả của việc áp dụng hình phạt.  Xét từ khía cạnh thực tiễn, có nhiều trường hợp đồng phạm, người giúp sức có vai trò phụ, rất thứ yếu trong vụ án nhưng họ bị truy tố theo tội danh và khung hình phạt rất nặng cùng với người chủ mưu, người tổ chức, người thực hành nên dù có được Tòa án quyết định hình phạt dưới khung thì vẫn còn rất nặng vì mức phạt trong khung liên kề nhẹ hơn đối với tội đó cũng là quá nặng so với mức độ tham gia phạm tội của họ trong vụ án.

Do vậy, Điều 54 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã quy đinh về vấn đề này theo hướng thiết kế thành 2 khoản, trong đó, khoản 1 ghi nhận lại quy định hiện hành với tính chất là một nguyên tắc chung quyết định hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt, đồng thời, bổ sung khoản 2 quy định về trường hợp ngoại lệ nhằm đáp ứng yêu cầu thực tiễn theo hướng việc quyết định hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt không bị ràng buộc bởi điều kiện “phải trong khung hình phạt liền kề nhẹhơn của điều luật”.

Theo đó, quy định này được xây dựng theo hướng áp dụng đối với 02 trường hợp đặc biệt, đó là (1) người phạm tội lần đầu, là người giúp sức trong vụ đồng phạm nhưng có vai trò không đáng kể; và (2) người phạm tội lần đầu, có ít nhất hai tình tiết giảm nhẹ và đã bồi thường toàn bộ thiệt hại hoặc khắc phục toàn bộ hậu quả do hành vi phạm tội gây ra, cụ thể Khoản 2 Điều 54 quy định:

“2. Tòa án có thể quyết định một hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt được áp dụng mà điều luật đã quy định nhưng không bắt buộc phải trong khung hình phạt liền kề nhẹ hơn đối với người phạm tội lần đầu thuộc một trong các trường hợp sau đây:

a) Là người giúp sức trong vụ án đồng phạm nhưng có vai trò không đáng kể;

b) Có ít nhất 02 tình tiết giảm nhẹ quy định tại khoản 1 Điều 51 và đã bồi thường toàn bộ thiệt hại hoặc khắc phục toàn bộ hậu quả do hành vi phạm tội gây ra”

- Sửa đổi, bổ sung quy định về tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ trách nhiệm hình sự  (Điều 50, 51 dự thảo Bộ luật)

          Đối với các tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự: thứ nhất, để đảm bảo tính rõ ràng, minh bạch của quy định về các tình tiết giảm nhẹ, tạo thuận lợi cho việc áp dụng pháp luật, Điều 51 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã khắc phục bất cập hiện nay về việc ghép các tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự tại Điều 46 BLHS (như điểm a, b, p, q) bằng việc bổ sung từ "hoặc" vào giữa các tình tiết này. Như vậy, nếu thuộc một trong các trường hợp được quy định tại một điểm tại khoản 1 Điều 51 dự thảo BLHS (sửa đổi) thì đó là một tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự. Ví dụ tình tiết "người phạm tội đã ngăn chặn, làm giảm bớt tác hại của tội phạm" tại điểm a khoản 1 Điều 47 BLHS hiện hành sẽ được sửa đổi thành "người phạm tội đã ngăn chặn hoặc làm giảm bớt tác hại của tội phạm". Như vậy, chỉ cần người phạm tội đã ngăn chặn tội phạm thì được coi là một tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự, mà không cần phải vừa có hành vi vừa ngăn chặn tội phạm, vừa có hành vi làm giảm bớt tác hại của tội phạm mới được coi là một tình tiết giảm nhẹ như cách hiểu hiện nay. Vì thế, các điểm a, b, i, q, r khoản 1 Điều 51 dự thảo BLHS (sửa đổi) đều xây dựng theo hướng này. Thứ hai, để phù hợp với yêu cầu của thực tiễn trong đấu tranh phòng, chống tội phạm, khoản 1 Điều 51 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm 02 trường hợp được coi là tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự, đó là (i) người phạm tội trong trường hợp bị cưỡng ép hoặc lừa gạt sử dụng rượu hoặc các chất kích thích mạnh khác dẫn đến hạn chế khả năng nhân thức (điểm k khoản 1) và (ii) người phạm tội đầu thú (điểm p khoản 1). Thực tế trong thời gian qua, nhiều trường hợp người phạm tội đã thực hiện hành vi phạm tội do bị ảo giác hoặc do bị hạn chế khả năng nhận thức vì đã sử dụng rượu hoặc các chất kích thích mạnh khác. Điều đáng nói là việc sử dụng rượu hoặc các chất kích thích mạnh này không phải do họ tự nguyện dùng mà do bị lừa gạt hoặc cưỡng ép sử dụng. Vì thế, trường hợp này cần xem là tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự. Bên cạnh đó, để khuyến khích, động viên những người phạm tội đang bị truy nã ra đầu thú để được hưởng chính sách khoan hồng của Đảng và Nhà nước, thì nên coi người phạm tội đang bị truy nã ra đầu thú là tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự, tương tự như trường hợp người phạm tội tự thú.

Đối với các tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự (Điều 52 dự thảo BLHS), về cơ bản, những tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự được quy định tại Điều 52 dự thảo BLHS (sửa đổi) không có nhiều sửa đổi so với quy định hiện hành.  Một điểm mới so với quy định hiện hành đó là Điều 52 dự thảo BHLS (sửa đổi) bổ sung thêm trường hợp phạm tội đối với người bị hạn chế khả năng nhận thức là tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự đối với người phạm tội.

9. Về thời hiệu thi hành bản án, miễn chấp hành hình phạt, giảm thời hạn chấp hành hình phạt (Chương 9 dự thảo)

          So với BLHS hiện hành, Dự thảo Chương này bổ sung quy định về Tha tù  có điều kiện (Điều 64 dự thảo BLHS).

Lý do sửa đổi, bổ sung:

Bổ sung quy định Tha tù có điều kiện,

Vớichủ trương giảm hình phạt tù, “đề cao hiệu quả phòng ngừa và tính hướng thiện trong việc xử lý người phạm tội” đã được nêu rõ trong Nghị quyết số 49-NQ/TW ngày 02/6/2005 của Bộ Chính trị về chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020.  Đối với người phạm tội, chủ trương này cần được ưu tiên thực hiện vì thực tiễn áp dụng chế tài hình sự đối với người phạm tội hiện nay vẫn còn nặng tính giam giữ. Trong BLHS hiện hành, tuy đã có những quy đinh nhằm tạo điều kiện để người bị kết án phạt tù không bị cách ly ra khỏi đời sống xã hội (chế định án treo) hay sớm quay trở về cộng đồng (giảm hình phạt tù hay đặc xá), tuy nhiên các biện pháp này đều có một điểm chung là đều trả tự do một cách “tuyệt đối”, nghĩa là không có một sự ràng buộc nghĩa vụ nào khi người bị kết án phạt tù phải thực hiện khi được trả tự do. Điều này làm gia tăng khả năng tái phạm của người bị kết án phạt tù sau khi được trả tự do.

Tha tù có điều kiện là một giải pháp cho phép đưa người phạm tội bị xử phạt tù quay trở về với cộng đồng sớm hơn để phục thiện, sửa chữa lỗi lầm với sự giúp đỡ và giám sát của gia đình, các cơ quan, đoàn thể xã hội. Đây là một biện pháp được áp dụng tại nhiều nước trên thế giới dưới các tên gọi như phóng thích có điều kiện hay trả tự do có điều kiện. Thực chất, đây là việc trả tự do sớm đối với người đang chấp hành hình phạt tù; sau khi được trả tự do, người đó phải tuân thủ một số điều kiện nhất định do cơ quan có thẩm quyền xác định trong một thời gian tạm gọi là thời gian thử thách. Nếu trong thời gian thử thách mà người phạm tội vi phạm các điều kiện đặt ra thì tùy từng trường hợp cụ thể, cơ quan có thẩm quyền có thể thay đổi điều kiện thử thách hoặc có thể buộc người đó phải chấp hành nốt thời hạn còn lại của hình phạt tù trong trại giam. Về bản chất, biện pháp này tương tự như  quy định về án treo, chỉ khác nhau về thời điểm áp dụng. 

Việc bổ sung chế định Tha tù có điều kiện sẽ đáp ứng được một số yêu cầu sau:

Một là, chế định này sẽ đáp ứng được mục tiêu về cải cách tư pháp về nâng cao hiệu quả phòng ngừa và tính hướng thiện trong xử lý người phạm tội.

Hai là, chế định này cho phép người đang chấp hành hình phạt tù được sớm quay trở lại với cộng đồng, vừa đặt ra các điều kiện chặt chẽ để thử thách người phạm tội, có tác dụng giúp đỡ người đó sống có trách nhiệm, có kỷ luật, tăng quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, khắc phục nguyên nhân, điều kiện phạm tội. Do vậy, chế định này này sẽ có hiệu quả cao trong việc phòng ngừa tái phạm.

Ba là, chế định này là sẽ khuyến khích gia đình, các đoàn thể xã hội, cộng đồng tham gia vào việc giáo dục, phục hồi đối với người bị kết án, do vậy rất phù hợp với chủ trương xã hội hoá công tác thi hành án của Đảng và Nhà nước ta, đồng thời phù hợp với truyền thống đoàn kết, tương thân tương ái của dân tộc ta.  

Bốn là, đối với người chưa thành niên thì chế định này không chỉ góp phần đạt được mục tiêu của việc xử lý người chưa thành niên phạm tội là giáo dục, giúp đỡ họ sửa chữa sai lầm, phát triển lành mạnh và trở thành công dân có ích cho xã hội mà còn thực sự vì lợi ích tốt nhất của người chưa thành niên, phù hợp với nguyên tắc chỉ áp dụng hình phạt giam giữ đối với người chưa thành niên phạm tội như biện pháp sau cùng, trong thời gian thích hợp ngắn nhất mà CƯQTE và các chuẩn mực quốc tế khác đã nêu ra.

Năm là, hàng năm, sẽ có một lượng lớn người đang chấp hành án phạt tù được trả tự do khi áp dụng quy định này. Đây là cơ hội để giảm tình trạng quá tải trong các cơ sở giam giữ hiện nay, đảm bảo các điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho người đang chấp hành án phạt tù.

Sáu là, việc áp dụng chế định này sẽ giảm bớt gánh nặng về kinh tế cho nhà nước, đồng thời, sẽ tạo ra nguồn cung lao động lớn cho xã hội, góp phần thúc đẩy phát triển kinh tế đất nước.

Bảy là, việc bổ sung chế định này vào BLHS trong thời điểm hiện nay là vô cùng thuận lợi vì dự án Bộ luật tố tụng hình sự (sửa đổi) cũng đang trong quá trình xây dựng. Cùng với việc bổ sung quy định này vào BLHS, các điều khoản liên quan của Bộ luật tố tụng hình sự cũng sẽ được rà soát và sửa đổi, bổ sung cho phù hợp, ví dụ như Điều 270 - Thủ tục giảm thời hạn hoặc miễn chấp hành hình phạt; Điều 310 - Chấm dứt việc chấp hành biện pháp tư pháp, giảm hoặc miễn chấp hành hình phạt…

Tám là, nâng cao hiệu quả của công tác phòng ngừa tái phạm đối với người bị kết án được miễn chấp hành hình phạt.

Với những ưu điểm trên, Điều 64 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã quy định cụ thể về chế định tha tù có điều kiện theo hướng quy định cụ thể các vấn đề sau:

          + Về điều kiện áp dụng:

          - Thời hạn xem xét áp dụng: Đối với người bị kết án tù có thời hạn: đã chấp hành ít nhất 1/2 thời hạn phạt tù; Đối với người bị kết án tù chung thân: đã chấp hành ít nhất mười lăm năm.

          Riêng đối với người chưa thành niên và một số đối tượng được như bản thân là thương binh, thân nhân gia đình liệt sỹ… phạm tội thì việc xem xét áp dụng chế định này khi người chưa thành niên đã chấp hành ít nhất 1/3 thời hạn phạt tù.

          - Loại tội không áp dụng: Không  áp dụng chế định này đối với người người bị kết án về một số tội đặc biệt nghiêm trọng xâm phạm an ninh quốc gia,cố ý xâmphạmtínhmạng, sức khỏe,nhânphẩmconngười; cướp tài sản, bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản; sản xuất, mua bán, chiếm đoạt trái phép chấtmatúy; tội phạm về tham nhũng; các tộiphạmphá hoạihòabình, chốngloàingười, tộiphạmchiếntranh.

          - Nhân thân người phạm tội: có thái độ cải tạo tốt, phạm tội lần đầu; có khả năng phục hồi, tái hòa nhập cộng đồng của người phạm tội; không ảnh hưởng tới an toàn của cộng đồng và xã hội; có nơi cư trú rõ ràng.

          + Cơ chế giám sát:

          - Điều kiện thử thách:  i) Chấp hành pháp luật, nội quy, quy chế của nơi cư trú, làm việc; tích cực tham gia lao động, học tập; (ii) Chấp hành đầy đủ các hình phạt bổ sung, nghĩa vụ bồi thường thiệt hại (nếu có) và các quyết định khác của bản án; (iii)  Trình diện trước cơ quan có thẩm quyền khi được yêu cầu; (iv) Định kỳ báo cáo hoạt động của mình với cán bộ được giao giám sát, giáo dục; (v) Không được đi khỏi nơi cư trú khi chưa được phép.

          - Thời gian thử thách: thời gian thử thách bằng thời gian hình phạt tù còn lại. Đối với người chưa thành niên thì thời gian thử thách này không quá 5 năm.

          - Cơ quan giám sát: Tòa án giao người bị kết án được tha tù trước thời hạn có điều kiện cho Ủy ban nhân dân cấp xã nơi người đó cư trú để giám sát, giáo dục người đó trong thời gian thử thách. Ủy ban nhân dân cấp xã sẽ phân công một người (có thể là công an khu vực) trực tiếp giám sát, giáo dục người đó.

          10. Về xóa án tích (Chương X)

Chương X dự thảo Bộ luật về xoá án tích bao gồm 05 điều: Điều 69-Xoá án tích, Điều 70- Đương nhiên được xoá án tích, Điều 71- Xoá án tích theo quyết định của Toà án, Điều 72- Xoá án tích trong trường hợp đặc biệt và Điều 73-Cách tính thời hạn để xoá án tích.

Dự thảo sửa đổi cơ bản vấn đề xoá án tích, cụ thể là: i) quy định rõ người bị kết án về một tội do lỗi vô ý, người được miễn hình phạt thì không bị coi là có án tích; ii) Bỏ quy định về việc cấp giấy chứng nhận được xoá án tích đối với người được đương nhiên xoá án tích, trong trường hợp này thì cơ quan quản lý nhà nước về cơ sở dữ liệu lý lịch tư pháp có trách nhiệm thực hiện việc cập nhật thông tin và cung cấp lý lịch tư pháp khi được yêu cầu iii) rút ngắn thời hạn để được xóa án tích so với quy định hiện hành và quy định rõ thời điểm xóa án tích được tính từ khi người bị kết án chấp hành xong hình phạt chính;

- Lý do sửa đổi, bổ sung

Xoá án tích là một chế định mang tính nhân đạo của luật hình sự, thể hiện sự thừa nhận của Nhà nước về mặt pháp lý việc người bị kết án đã có đủ điều kiện theo luật định để được coi là không còn mang án tích và do vậy họ không phải tiếp tục gánh chịu bất cứ hậu quả nào do việc kết án mang lại. Sự thừa nhận này nhằm khuyến khích những người bị kết án chấp hành nghiêm chỉnh bản án và cải tạo tốt để hoà nhập cộng đồng. Chương IX Bộ luật hình sự hiện hành với 5 điều quy định các vấn đề về xoá án tích đã tạo cơ sở pháp lý cho các cơ quan có thẩm quyền xem xét xoá án tích đối với người bị kết án, tạo điều kiện thuận lợi cho người bị kết án hòa nhập cộng đồng, thực hiện các quyền và nghĩa vụ công dân.

Tuy nhiên, theo báo cáo tổng kết thi hành BLHS của nhiều địa phương, quá trình xem xét xoá án tích đối với người bị kết án trong thời gian qua gặp một số khó khăn, vướng mắc, ảnh hưởng đến quyền, lợi ích chính đáng của người bị kết án, cản trở quá trình tái hòa nhập cộng đồng. Hơn nữa, Hiến pháp năm 2013 thể chế hóa chủ trương của Đảng về đề cao hiệu quả phòng ngừa và hướng thiện trong xử lý người phạm tội, thực hiện chính sách nhân đạo của Nhà nước đối với người bị kết án đồng thời tăng cường bảo vệ quyền con người, quyền và lợi ích hợp pháp của công dân, vì vậy, việc sửa đổi các quy định về xóa án tích là cần thiết.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

i) Xác định rõ những trường hợp không bị coi là có án tích bao gồm người bị kết án về một tội do lỗi vô ý, người được miễn hình phạt.

ii) Sửa đổi, bổ sung các điều kiện xoá án tích theo hướng:

+ Rút ngắn thời hạn để được xóa án tích so với quy định hiện hành tại các Điều 70 và 71 dự thảo.

+ Quy định rõ thời điểm xóa án tích được tính từ khi người bị kết án chấp hành xong hình phạt chính (quy định hiện hành là từ khi chấp hành xong bản án) hoặc từ khi bản án hết thời hiệu thi hành. Các hình phạt bổ sung hoặc các quyết định khác trong bản án thì người bị kết án buộc phải chấp hành trong thời hạn xem xét xoá tích.

+ Sửa đổi điều kiện “không phạm tội mới” bằng quy định "không bị kết án về tội mới bằng bản án của Tòa án có hiệu lực pháp luật" để bảo đảm quyền được suy đoán không có tội theo tinh thần Hiến pháp năm 2013 (Điều 70, Điều 71).

 + Đổi mới căn bản thủ tục xóa án tích theo hướng thuận lợi hơn cho người dân, theo đó, không quy định Tòa án cấp giấy chứng nhận xóa án tích cho người được đương nhiên xóa án tích, mà giao trách nhiệm cho Cơ quan quản lý cơ sở dữ liệu lý lịch tư pháp phải cập nhật thông tin về tình hình án tích của người bị kết án và nếu người bị kết án chưa chấp hành xong hình phạt bổ sung, quyết định khác của bản án thì cơ quan này phải cảnh báo cho họ biết về việc chưa đủ điều kiện để xoá án tích. Trường hợp xác định được người bị kết án đã có đủ điều kiện xoá án tích theo quy định thì Cơ quan quản lý cơ sở dữ liệu lý lịch tư pháp phải ghi “đã được xóa án tích” vào Lý lịch tư pháp của người đó và cấp Phiếu lý lịch tư pháp có ghi “không có án tích” khi được yêu cầu (khoản 4 Điều 70).

11. Bổ sung quy định trách nhiệm hình sự của pháp nhân là các tổ chức kinh tế trong BLHS (sửa đổi) (Chương XI)

Một trong những định hướng quan trọng sửa đổi, bổ sung Bộ luật hình sự (BLHS) lần này được xác định là “Đổi mới tư duy về tội phạm và hình phạt, về cơ sở của trách nhiệm hình sự, khắc phục những bất cập, hạn chế trong thực tiễn, đáp ứng yêu cầu đấu tranh phòng, chống tội phạm trong tình hình mới” mà một biểu hiện rõ nét của định hướng này chính là việc bổ sung vào BLHS chế định trách nhiệm hình sự của các pháp nhân là các tổ chức kinh tế khi thực hiện một số tội phạm do Bộ luật hình sự quy định.

Lý do sửa đổi, bổ sung:

Xuất phạt từ tình hình vi phạm pháp luật của pháp nhân ở Việt Nam trong những năm gần đây mang tính phổ biến, với mức độ nguy hiểm ngày càng cao, gây thiệt hại nghiêm trọng cho kinh tế - xã hội và cho đời sống của người dân, đòi hỏi cần phải có giải pháp để ngăn chặn loại hành vi này. Trong khi đó, những bất cập, hạn chế của hệ thống pháp luật hiện hành khi xử lý hành vi vi phạm của pháp nhân, nhất là các bất cập liên quan đến mức xử phạt hành vi vi phạm, trình tự, thủ tục của việc áp dụng biện pháp xử phạt hành chính hay nghĩa vụ phải tự mình chứng minh thiệt hại trong thủ tục đòi bồi thường thiệt hại trong pháp luật dân sự đang làm cho việc xử lý đối với những hành vi vi phạm do pháp nhân gây ra không hiệu quả, gây khó khăn cho người dân – đối tượng bị thiệt hại chính rất khó, thậm trí không thể đòi bồi thường thiệt hại.

 Bên cạnh đó, đề xuất hình sự hóa trách nhiệm hình sự của pháp nhân còn để thực hiện các nghĩa vụ trong các Điều ước quốc tế mà Việt Nam là thành viên. Hơn nữa, việc quy định trách nhiệm hình sự của pháp nhân cũng là nhằm hoàn thiện hệ thống pháp luật chuẩn bị cho quá trình hội nhập sâu rộng vào đời sống kinh tế quốc tế. Qua rà soát, hiện có 119 nước là thành viên của Công ước quốc tế về chống tham nhũng, và 06 nước thuộc khu vực các nước ASEAN đã quy định trách nhiệm hình sự của pháp nhân. Do đó, nếu ta không quy định trách nhiệm hình sự của pháp nhân lần này, thì xảy ra tình trạng doanh nghiệp Việt Nam có thể bị xử lý hình sự khi đầu tư, kinh doanh ở nước ngoài mà vi phạm pháp luật hình sự nước sở tại. Ngược lại, doanh nghiệp nước ngoài đến đầu tư, kinh doanh ở Việt Nam, có hành vi phạm pháp luật và gây thiệt hại cho tổ chức, cá nhân trên lãnh thổ Việt Nam thì lại không bị xử phạt hình sự mà chỉ xử phạt vi phạm hành chính hoặc yêu cầu bồi thường thiệt hại về dân sự.

Trách nhiệm hình sự của pháp nhân là một vấn đề không mới được ghi nhận trong pháp luật hình sự của nhiều nước. Ở nước ta, vấn đề này đã được đặt ra từ khi xây dựng BLHS năm 1999. Đặc biệt, trong lần sửa đổi, bổ sung BLHS vào năm 2009 nhiều đại biểu Quốc hội cho rằng, đã đến lúc cần bổ sung chế định trách nhiệm hình sự của pháp nhân để xử lý đối với các trường hợp tổ chức kinh tế (pháp nhân), vì chạy theo lợi ích cục bộ, đã có sự thông đồng từ người phụ trách đến nhân viên, thực hiện nhiểu hành vi trái pháp luật mang tính chất tội phạm, đặc biệt là trong lĩnh vực kinh tế như đầu cơ, trốn thuế, kinh doanh trái phép, buôn lậu hoặc vi phạm các quy định về bảo vệ môi trường, về bảo hộ lao động gây hậu quả nghiêm trọng. Do vậy, cần nghiên cứu bổ sung các quy định về trách nhiệm hình sự của pháp nhân theo hướng xác định rõ chính sách xử lý hình sự đối với các pháp nhân vi phạm pháp luật: 1) loại pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự; 2) loại tội phạm mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự; 3) nguyên tắc xử lý hình sự đối với pháp nhân; 4) các chế tài áp dụng đối với pháp nhân; 5) một số vấn đề khác có liên quan[1].

          Việc quy định trách nhiệm hình sự đối với pháp nhân - một biện pháp mạnh để hỗ trợ cho các biện pháp xử lý khác (như: xử phạt hành chính, kiện đòi bồi thường dân sự, ...,) nhằm đáp ứng yêu cầu bức xúc của thực tiễn đấu tranh phòng, chống vi phạm pháp luật của các pháp nhân ở nước ta hiện nay, đồng thời, cũng phù hợp với khuyến nghị của quốc tế trong các điều ước quốc tế mà nước ta là thành viên, nhất là Công ước chống tội phạm có tổ chức xuyên quốc gia và Công ước chống tham nhũng. Chương XI. Các quy định đối với pháp nhân là các tổ chức kinh tế phạm tội thuộc Phần chung của dự thảo BLHS (sửa đổi) gồm 15 điều (từ Điều 72 đến Điều 85) quy định về chính sách xử lý hình sự đối với pháp nhân phạm tội, bao gồm năm nhóm vấn đề sau: 1) nguyên tắc xử lý; 2) phạm vi trách nhiệm; 3) hệ thống chế tài; 4) một số vấn đề khác (quyết định hình phạt, tổng hợp hình phạt; miễn, giảm hình phạt; xóa án tích).

          Trong quá trình thảo luận, cũng có ý kiến lập luận rằng, việc quy định TNHS của pháp nhân trong dự thảo BLHS (sửa đổi) là không phù hợp vì: (i) trái với nguyên tắc của luật hình sự - trách nhiệm hình sự chỉ là trách nhiệm cá nhân; (ii) không phù hợp với Điều 31 của Hiến pháp và (iii) Công ước quốc tế về vấn đề này chỉ là vấn đề mang tính khuyến nghị chưa không bắt buộc và (iv) đã có Luật xử lý vi phạm hành chính xử lý nên không cần phải quy định TNHS.

          Về vấn đề này, Bộ Tư  pháp cho rằng, thứ nhất, việc quy định TNHS của pháp nhân trong dự thảo BLHS lần này xuất phát từ những bất cập từ thực tiễn của Việt nam trong thời gian qua trong việc xử lý vi phạm do pháp nhân là các tổ chức kinh tế gây ra chứ không nhấn manhj đó là yêu cầu bắt buộc của Công ước quốc tế. Thứ hai, về nguyên tắc đặc thù của Luật hình sự - nguyên tắc chịu TNHS chỉ là trách nhiệm của cá nhân dựa trên yếu tố năng lực chủ thể và lỗi là những nguyên tắc đã tồn tại từ những năm 60 của thế kỷ trước. Hiện nay, khoa học luật hình sự đã có những bước tiến rất lớn, nên BLHS này cũng cần cập nhật cho phù hợp với  xu thể chung của luật hình sự quốc tế. Thứ ba, Những bất cập về mức xử phạt hành chính, về sự thiếu thủ tục tư pháp chặt chẽ và nhất là thiếu sự vào cuộc của một cơ quan điều tra chuyên nghiệp đã làm cho việc xử lý kém hiệu quả. Người dân là người bị hại mà do bất cập của hệ thống pháp luật mà khó, thậm chí trong một số trường hợp không thể bảo vệ quyền lợi của mình. Cuối cùng, trong xu thế hội nhập kinh tế, Việt Nam cũng cần phải chuẩn bị các cơ sở pháp lý để xử lý pháp nhân nước ngoài đến đầu tư tại Việt Nam mà vi phạm pháp luật Việt Nam. Không có lý do gì mà khi pháp nhân Việt nam sang nước ngoài làm ăn thì bị xử lý TNHS khi có hành vi vi phạm, trong khi đó, Nhà nước Việt Nam lại chỉ xử lý pháp nhân nước ngoài đến Việt nam gây thiệt hại cho cá nhân, tổ chức lại chi bằng các biện pháp hành chính hay dân sự. 

          Về nguyên tắc xử lý hình sự đối với pháp nhân

          Điều 73 của dự thảo quy định 03 nguyên tắc cơ bản trong việc xử lý đối với pháp nhân phạm tội: 1) nguyên tắc xác định trách nhiệm hình sự của pháp nhân; 2) nguyên tắc trách nhiệm hình sự của pháp nhân không loại trừ trách nhiệm hình sự của cá nhân có liên quan đến việc thực hiện tội phạm; 3) nguyên tắc xác định khung hình phạt đối với pháp nhân.

          Thứ nhất, dự thảo thể hiện nguyên tắc xác định trách nhiệm hình sự của pháp nhântheo hướng chỉ truy cứu trách nhiệm hình sự đối với pháp nhân khi có đủ ba điều kiện sau đây: (1) hành vi phạm tội được thực hiện nhân danh pháp nhân; (2) hành vi phạm tội vì lợi ích của pháp nhân; (3) hành vi phạm tội được thực hiện có sự chỉ đạo, điều hành hoặc chấp thuận của pháp nhân.

          Thứ hai, nội hàm của nguyên tắc trách nhiệm hình sự của pháp nhân không loại trừ trách nhiệm hình sự của cá nhân có liên quan đến việc thực hiện tội phạm thể hiện ở chỗ cùng với việc truy cứu trách nhiệm hình sự của pháp nhân về một tội phạm cụ thể thì những cá nhân có liên quan đến việc thực hiện tội phạm của pháp nhân cũng phải chịu trách nhiệm hình sự về tội phạm này.

          Thứ ba, dự thảo thể hiện nguyên tắc xác định khung hình phạt đối với pháp nhân theo hướng việc xác định khung hình phạt đối với pháp nhân căn cứ theo khung hình phạt áp dụng đối với cá nhân.

          Phạm vi trách nhiệm hình sự của pháp nhân

          Phạm vi trách nhiệm hình sự của pháp nhân được nhìn nhận dưới 02 góc độ: một là, loại pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự; hai là, loại tội mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự.

          Thứ nhất, về loại pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự:

          Theo chỉ đạo của Chính phủ thì chỉ nên đặt vấn đề trách nhiệm hình sự đối với các pháp nhân kinh tế. Còn những pháp nhân khác hoặc những tổ chức không có tư cách pháp nhân (ví dụ: cơ quan nhà nước, lực lượng vũ trang, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị - xã hội, tổ chức xã hội - nghề nghiệp, ...) thì sẽ không là chủ thể phải chịu trách nhiệm hình sự. Trên tinh thần đó, dự thảo thể hiện theo hướng chỉ các pháp nhân kinh tế (như: công ty, tổng công ty, doanh nghiệp, liên doanh, tập đoàn kinh tế, ...) mới phải chịu trách nhiệm hình sự.

          Thứ hai, về loại tội mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự:

          Việc bổ sung vào BLHS quy định về trách nhiệm hình sự của pháp nhân cần phải góp phần đáp ứng đòi hỏi cấp bách của thực tiễn đấu tranh phòng, chống các vi phạm pháp luật của pháp nhân trong thời gian qua, đồng thời, phải đáp ứng yêu cầu hội nhập quốc tế. Việc xác định phạm vi các loại tội mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự cần phải bảo đảm sự thận trọng cần thiết và xuất phát từ yêu cầu thực tiễn đấu tranh phòng, chống vi phạm pháp luật của pháp nhân cũng như yêu cầu hội nhập quốc tế, góp phần thực thi các điều ước quốc tế mà nước ta là thành viên, nhất là Công ước chống tội phạm có tổ chức xuyên quốc gia (Công ước TOC), Công ước chống tham nhũng (Công ước UNCAC), Nghị định thư về phòng, chống buôn bán người, các điều ước quốc tế về chống khủng bố và chống tài trợ khủng bố. Trên tinh thần đó, trước mắt chỉ nên quy định pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự chủ yếu đối với các tội phạm thuộc nhóm tội phạm về kinh tế, môi trường và một số tội phạm xuyên quốc gia (như: tội khủng bố, tài trợ cho khủng bố, rửa tiền, buôn bán ma tuý, buôn bán người, buôn bán vũ khí và một số tội liên quan đến hối lộ).

          Xuất phát từ quan điểm, trách nhiệm hình sự của pháp nhân là một vấn đề mới, phức tạp và lần đầu tiên được bổ sung vào BLHS, do vậy, cần xác định phạm vi trách nhiệm hình sự của pháp nhân ở mức độ vừa phải, phù hợp và sẽ được tiếp tục hoàn thiện trong quá trình áp dụng BLHS, Điều 74 của dự thảo Luật đưa ra 2 phương án về các tội mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự. Cụ thể:

          Phương án 1: Pháp nhân chỉ phải chịu trách nhiệm hình sự về các tội (1) Tội gây ô nhiễm môi trường; (2) Tội vi phạm quy định về quản lý chất thải nguy hại; (3) Tội đưa chất thải vào lãnh thổ Việt Nam; (4) Tội huỷ hoại nguồn lợi thuỷ sản; (5) Tội huỷ hoại rừng; (6) Tội buôn lậu; (7) Tội trốn thuế; (8) Tội cố ý công bố thông tin sai lệch hoặc che giấu sự thật trong hoạt động chứng khoán; (9) Tội sử dụng thông tin nội bộ để mua bán chứng khoán; (10) Tội thao túng giá chứng khoán; (11) Tội trốn đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế cho người lao động(dự kiến bổ sung); (12) Tội tài trợ khủng bố; (13) Tội rửa tiền; (14) Tội nhận hối lộ; (15) Tội đưa hối lộ.

          Phương án 2: Phương án này xác định pháp nhân chỉ phải chịu trách nhiệm hình sự về các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế, các tội phạm về môi trường, các tội xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm con người, xâm phạm sở hữu, xâm phạm an toàn công cộng, trật tự công cộng và tội phạm về chức vụ do Bộ luật này hoặc luật khác quy định.

          Hệ thống các chế tài áp dụng đối với pháp nhân phạm tội

Trên cơ sở nghiên cứu hệ thống các chế tài của pháp luật hiện hành kết hợp với tham khảo kinh nghiệm lập pháp của một số nước, dự thảo quy định 03 loại chế tài hình sự áp dụng đối với pháp nhân: một là, các hình phạt chính; hai là, các hình phạt bổ sung; ba là, các biện pháp tư pháp, cụ thể:

          Thứ nhất, về hình phạt chính, dự thảo quy định 03 hình phạt chính, bao gồm:   1) phạttiền;2) tước quyền sử dụng giấy phép có thời hạn hoặc đìnhchỉhoạt động có thời hạn và 3) tước quyền sử dụng giấy phép vĩnh viễn hoặc đìnhchỉhoạt động vĩnh viễn .

          Hình phạt tiền là hìnhphạtchính: áp dụng đốivớiphápnhânphạmtộiít nghiêm trọng, tội nghiêm trọng hoặc tội rất nghiêm trọng thuộc các nhóm tội phạm mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự. Hìnhphạttiền cũng có thể là hình phạt bổsung: áp dụng đốivớiphápnhânphạmbất kỳ tộinào thuộc các nhóm tội phạm mà pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự; Mức phạt tiền được quyết định căn cứ vào tính chất và mức độ nghiêm trọng của tội phạm, đồngthời,có xét đếntình hình tài chính của pháp nhân phạmtội, nhưngkhông đượcthấphơnmười triệu đồng; Nguyên tắc nộp tiền phạt: Dự thảo đưa ra hai phương án: 1) quy định thời hạn nộp là 6 tháng, kể từ ngày bản án có hiệu lực pháp luật; 2) không quy định. Việc nộp tiền phạt sẽ thực hiện theo Luật thi hành án dân sự.

          Tước quyền sử dụng giấy phép có thời hạn (từsáu tháng đếnba năm, kể từ ngày bản án có hiệu lực pháp luật): ápdụng đốivớiphápnhânphạmtộirấtnghiêmtrọnghoặctội đặcbiệtnghiêmtrọng liên quan đến các hoạt động được ghi trong giấy phép, nhưngchưa đếnmứctướcquyềnsửdụnggiấyphépvĩnhviễn hoặc đìnhchỉhoạt độngvĩnhviễn.

          - Đìnhchỉhoạt độngcó thờihạn(từsáu tháng đếnba năm, kể từ ngày bản án có hiệu lực pháp luật): ápdụng đốivớiphápnhânphạmtộirấtnghiêmtrọnghoặctội đặcbiệtnghiêmtrọng trong các trường hợp sau đây, nhưngchưa đếnmứctướcquyềnsửdụnggiấyphépvĩnhviễn hoặc đìnhchỉhoạt độngvĩnhviễn:

          + Đình chỉ một phần hoạt động sản xuất, kinh doanh, dịch vụ không có giấy phép mà theo quy định của pháp luật phải có giấy phép và hoạt động này gây thiệt hại đến tính mạng, sức khỏe con người, môi trường;

          + Đình chỉ một phần hoặc toàn bộ hoạt động sản xuất, kinh doanh, dịch vụ hoặc hoạt động khác mà theo quy định của pháp luật không phải có giấy phép nhưng gây thiệt hại đến tính mạng, sức khỏe con người, môi trường, trật tự, an toàn xã hội.

          - Tướcquyềnsửdụnggiấyphépvĩnhviễnhoặc đìnhchỉhoạt độngvĩnhviễnđược ápdụng đốivớiphápnhânphạmtội đặcbiệtnghiêmtrọngmà Tòa ánxétthấykhôngthể ápdụngcáchìnhphạtkhácnhẹhơn.

          Thứhai, vềhìnhphạtbổsung, dự thảo quy định 03 hình phạt bổ sung đối với pháp nhân, bao gồm:    1) cấm kinh doanh, cấm hoạt động trong một số lĩnh vực nhất định; 2) cấm huy động vốn; 3) phạt tiền, khi không áp dụng là hình phạt chính.

          - Cấmkinhdoanh, cấmhoạt độngtrongmộtsốlĩnhvựcnhất địnhtừ 01 năm đến 05 năm: áp dụng khi xét thấy nếu để pháp nhân bị kết án kinh doanh hoặc hoạt động trong lĩnh vực đó, thì có thể gây nguy hại cho tính mạng, sức khỏe của con người hoặc cho xã hội.

          - Cấmhuy độngvốntừ 01 năm đến 03 năm: áp dụng khi xét thấy nếu để pháp nhân bị kết án huy động vốn thì có nguy cơ tiếp tục phạm tội. Dự thảo quy định 05hình thức cấm huy động vốn bao gồm: 1) cấm vay vốn ngân hàng, tổ chức tín dụng hoặc các quỹ đầu tư; 2) cấm phát hành cổ phiếu hoặc trái phiếu; 3) cấm huy động vốn khách hàng; 4) cấm liên doanh, liên kết trong và ngoài nước; 5) cấm hình thành quỹ tín thác bất động sản.

          Thứba, vềbiện pháp tư pháp, dự thảo đưa ra 04biện pháp tư pháp áp dụng đối với pháp nhân phạm tội, bao gồm: 1) Tịch thu vật, tiền, hàng hóa, phương tiện trực tiếp liên quan đến tội phạm; 2) Trả lại tài sản, sửa chữa hoặc bồi thường; buộc công khai xin lỗi; 3) khôi phục lại tình trạng ban đầu; 4) thực hiện một số biện pháp nhằm ngăn chặn hậu quả tiếp tục xảy ra hoặc để phòng ngừa tội phạm

          Ngoài ba nội dung nêu trên, dự thảo còn quy định một số vấn đề khác liên quan đến quyết định hình phạt, tổng hợp hình phạt; miễn, giảm hình phạt; xóa án tích. Đặc biệt, dự thảo quy định phápnhânphạmtộicó thể đượcmiễnhìnhphạtkhiđáp ứng 02 điều kiệnsau: 1) có nhiềutìnhtiếtgiảmnhẹ; 2) đã khắcphụctoànbộhậuquảhoặc đã bồithườngtoànbộthiệthạidohànhviphạmtộigâyra. Đồng thời, liên quan đến vấn đề xóa án tích, dự thảo quy định phápnhânbịkết án đươngnhiên đượcxóa ántích nếu trong thờihạnmộtnăm kể từkhi chấphànhxongbản ánhoặctừkhihếtthờihiệuthihànhbản ánmà phápnhânđó khôngphạmtộimới.

12. Chương XII: Những quy định đối với người chưa thành niên phạm tội

Chương XII của BLHS gồm 20 điều (từ Điều 88 đến Điều 107) chia 5 mục, quy định những nội dung liên quan đến chính sách xử lý đối với người chưa thành niên phạm tội, cụ thể như sau:

- Mục A. Quy định chung về xử lý hình sự đối với  người chưa thành niên phạm tội, gồm 02 điều luật (Điều 88 và Điều 89);

- Mục B. Các biện pháp thay thế xử lý hình sự, gồm 04 điều luật (từ Điều 90 đến Điều 93);

- Mục C. Các biện pháp tư pháp, gồm 04 điều luật (từ Điều 94 đến Điều 97);

- Mục D. Hình phạt, gồm 04 điều luật (từ Điều 98 đến Điều 101);

- Mục Đ. Quyết định hình phạt, tổng hợp hình phạt, miễn giảm hình phạt, xoá án tích, gồm 06 điều luật (từ Điều 102 đến Điều 107).

Dự thảo BLHS (sửa đổi) về các quy định liên quan đến người chưa thành niên tập trung vào một số nội dung cơ bản: một là, tiếp tục hoàn thiện quy định về nguyên tắc xử lý đối với người chưa thành niên phạm tội; hai là, hoàn thiện hệ thống chế tài đối với người chưa thành niên phạm tội theo hướng tăng cường khả năng áp dụng các chế tài không tước tự do, đồng thời bổ sung cơ chế tha tù trước thời hạn có điều kiện; ba là, bổ sung các chế định pháp lý về quyết định hình phạt trong trường hợp chuẩn bị phạm tội và phạm tội chưa đạt, tổng hợp hình phạt, miễn chấp hành phần hình phạt tù còn lại; bốn là, hoàn thiện các cơ sở pháp lý cụ thể về xử lý chuyển hướng đối với người chưa thành niên phạm tội (các biện pháp thay thế xử lý hình sự); năm là,, hoàn thiện quy định về xoá án tích đối với người chưa thành niên bị kết án theo hướng tạo điều kiện thuận lợi cho các em tái hoà nhập cộng đồng.

i) Hoàn thiện các nguyên tắc xử lý đối với người chưa thành niên phạm tội:

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Điều 69 Bộ luật hình sự hiện hành quy định những nguyên tắc chung trong việc xử lý người chưa thành niên phạm tội. Đây là những nguyên tắc quan trọng có tính định hướng cho việc xây dựng các điều luật khác tại Chương X- Các quy định đối với người chưa thành niên phạm tội, đồng thời đóng vai trò kim chỉ nam cho cơ quan và người tiến hành tố tụng trong việc áp dụng các quy định của Bộ luật hình sự để xử lý người chưa thành niên phạm tội. Việc sửa đổi, bổ sung Điều 69 của Bộ luật hình sự theo hướng làm đậm nét và ghi nhận đầy đủ hơn một số nguyên tắc xử lý đối với người chưa thành niên phạm tội đã được quy định tại Công ước Quyền trẻ em và các chuẩn mực quốc tế khác có liên quan vừa bảo đảm tăng cường hiệu quả giáo dục, phục hồi đối với người chưa thành niên phạm tội, vừa thể hiện quan điểm của Đảng và Nhà nước ta trong việc thực hiện các cam kết quốc tế bảo vệ, giáo dục trẻ em nói chung và người chưa thành niên phạm tội nói riêng, là một nỗ lực nữa trong việc làm hài hòa giữa hệ thống pháp luật quốc gia với Công ước Quyền trẻ em, do đó có ý nghĩa đối ngoại rất lớn.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

+ Bổ sung nguyên tắc, việc xử lý người chưa thành niên phạm tội phải “bảo đảm lợi ích tốt nhất cho người chưa thành niên” (khoản 1 Điều 87 dự thảo Bộ luật)

+Sửa đổi nguyên tắc “Khi xét xử, nếu thấy không cần thiết phải áp dụng hình phạt đối với người chưa thành niên phạm tội, thì Toà án áp dụng một trong các biện pháp tư pháp được quy định tại Điều 71 của Bộ luật này” tại khoản 4 Điều 69thành “Khi xét xử, Toà án chỉ áp dụng hình phạt đối với người chưa thành niên phạm tội nếu xét thấy việc áp dụng một trong các biện pháp tư pháp quy định tại Mục C Chương này không bảo đảm mục đích giáo dục, phòng ngừa.” (khoản 4 Điều 89 dự thảo).

+Sửa đổi quy định về miễn trách nhiệm hình sự tại khoản 2 Điều 69 BLHS hiện hànhtheo đó, khi thấy có đủ điều kiện do BLHS quy định thì cơ quan tiến hành tố tụng đang thụ lý vụ án miễn trách nhiệm hình sự và áp dụng các biện pháp giáo dục- phòng ngừa mang tính xã hội đối với các em như: khiển trách, hoà giải và giao cho gia đình, cơ quan, tổ chức giám sát, giáo dục. Tuy nhiên, còn có ý kiến cho rằng, không nên gắn việc áp dụng các biện pháp thay thế xử lý hình sự với chế định miễn trách nhiệm hình sự, do vậy, dự thảo bổ sung thêm 01 phương án, theo đó trong quá trình xử lý vụ việc, các cơ quan có thẩm quyền ưu tiên xem xét áp dụng các biện pháp thay thế xử lý hình sự đối với người chưa thành niên phạm tội (khoản 2 Điều 99).

ii) Hoàn thiện các quy định về các chế tài áp dụng đối với người chưa thành niên

- Lí do sửa đổi, bổ sung:

Theo quy định của BLHS hiện hành, đa số các chế tài áp dụng đối với người chưa thành niên không mang tính giam giữ, bao gồm: cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ và biện pháp tư pháp giáo dục tại xã, phường, thị trấn. Điều này phù hợp với mục tiêu trong chính sách xử lý người chưa thành niên phạm tội của Nhà nước ta, tạo điều kiện cho người chưa thành niên được cải tạo và sửa chữa lỗi lầm trong môi trường bình thường tại cộng đồng. Tuy nhiên, do BLHS giới hạn phạm vi áp dụng các chế tài này, thông thường chỉ đối với tội phạm ít nghiêm trọng hoặc tội nghiêm trọng, vì vậy cả 04 chế tài đều không thể áp dụng đối với đối tượng là người chưa thành niên từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi vì theo quy định tại Điều 12 BLHS 1999 đối tượng này chỉ phải chịu trách nhiệm hình sự khi phạm tội rất nghiêm trọng do cố ý hoặc đặc biệt nghiêm trọng và do đó, hình phạt áp dụng đối với người chưa thành niên phạm tội từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi chỉ bao gồm 02 chế tài tước tự do: hình phạt tù có thời hạn hoặc biện pháp tư pháp đưa vào trường giáo dưỡng.

Thực tiễn xử lý người chưa thành niên phạm tội cũng cho thấy, chế tài áp dụng đối với họ chủ yếu là hình phạt tù[2], tuy nhiên, tỉ lệ tái phạm trong lứa tuổi vị thành niên lại chiếm tỉ lệ cao[3]. Điều này đã, đang gây ra những quan ngại về việc lựa chọn chế tài áp dụng đối với người chưa thành niên.Bên cạnh đó, những bất cập trong công tác giáo dục, cải tạo người bị kết án phạt tù cũng gây nhiều tác động tiêu cực đến khả năng phục hồi của người chưa thành niên. Việc cách ly khỏi xã hội cũng ảnh hưởng tiêu cực, khiến các em có cảm giác bị bỏ rơi, bị đẩy ra lề xã hội, đồng thời có thể gây ra sự kỳ thị, xa lánh của cộng đồng đối với các em. Đây chính là những trở ngại đối với quá trình phục hồi và tái hoà nhập của người chưa thành niên phạm tội.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Nhằm thể chế hóa chủ trương “đề cao hiệu quả phòng ngừa và tính hướng thiện trong việc xử lý người phạm tội” của Nghị quyết số 49-NQ/TW ngày 02/6/2005 của Bộ Chính trị về chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020, đồng thời khắc phục những bất cập của BLHS, dự thảo BLHS sửa đổi theo hướng mở rộng khả năng áp dụng các chế tài không giam giữ như phạt tiền, cải tạo không giam giữ đối với cả trường hợp phạm tội rất nghiêm trọng (Điều 99, 100 dự thảo).

iii) Sửa đổi, bổ sung quy định về quyết định hình phạt trong trường hợp chuẩn bị phạm tội, phạm tội chưa đạt, tổng hợp hình phạt trong trường hợp phạm nhiều tội, tổng hợp hình phạt của nhiều bản án (các điều 102, 103 và 104 dự thảo), bổ sung chế định tha tù trước thời hạn có điều kiện (Điều 106 dự thảo)

- Lí do sửa đổi, bổ sung:

+ BLHS chưa có quy định đặc thù về vấn đề quyết định hình phạt trong trường hợp chuẩn bị phạm tội và phạm tội chưa đạt đối với người chưa thành niên, do đó dẫn đến sự không thống nhất trong quá trình áp dụng. Một số nơi vận dụng quy định tại các Điều 17, 18, 52 BLHS 1999 để áp dụng, một số nơi cho rằng không có cơ sở pháp lý để quyết định hình phạt trong trường hợp chuẩn bị phạm tội và phạm tội chưa đạt đối với người chưa thành niên. Để giải quyết vướng mắc, bất cập trong thực tiễn, cùng với việc sửa đổi Điều 17 về chuẩn bị phạm tội, theo đó loại trừ trách nhiệm hình sự đối với NCTN từ đủ 14 đến dưới 16 tuổi chuẩn bị phạm tội, dự thảo BLHS bổ sung 01 điều (Điều 102) về quyết định hình phạt trong trường hợp chuẩn bị phạm tội và phạm tội chưa đạt đối với người chưa thành niên. Theo quy định này, mức hình phạt cao nhất áp dụng đối với người chưa thành niên từ đủ 16 đến dưới 18 tuổi chuẩn bị phạm tội không quá ½ mức hình phạt đối với chuẩn bị phạm tội quy định tại điều luật về tội phạm cụ thể. Trường hợp phạm tội chưa đạt thì mức hình phạt cao nhất áp dụng đối với NCTN từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi không quá 1/3 và mức cao nhất có thể áp dụng áp dụng đối với NCTN từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi không quá 1/2 mức cao nhất quy định tại các điều luật về hình phạt áp dụng đối với NCTN.

+ BLHS 1999 chỉ mới quy định về tổng hợp hình phạt trong trường hợp phạm nhiều tội (Điều 75) mà chưa có quy định về tổng hợp hình phạt của nhiều bản án áp dụng đối với người chưa thành niên. Hơn nữa, quy định tại Điều 75 cũng bộc lộ nhiều hạn chế: một là, chỉ quy định nguyên tắc tổng hợp hình phạt trong trường hợp phạm nhiều tội có tội thực hiện trước khi người đó 18 tuổi, có tội thực hiện sau khi người đó 18 tuổi mà chưa có quy định về tổng hợp hình phạt trong trường hợp các tội đều thực hiện trước khi người đó 18 tuổi (trường hợp các tội được thực hiện khi người đó đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi và trường hợp có tội thực hiện khi người đó đủ 14 đến dưới 16, có tội thực hiện sau khi người đó đủ 16 tuổi); hai là, khái niệm tội nặng nhất quy định tại Điều 75 rất khó xác định trên thực tế, gây khó khăn cho cơ quan tiến hành tố tụng trong quá trình tổng hợp hình phạt. Vì vậy, dự thảo BLHS đã bổ sung thêm 01 điều mới về tổng hợp hình phạt của nhiều bản án và hoàn thiện thêm một bước quy định về tổng hợp hình phạt trong trường hợp phạm nhiều tội (Điều 103 và Điều 104)

+ Cùng với việc bổ sung chế định tha tù trước thời hạn có điều kiện quy định tại Điều 64 dự thảo Bộ luật để áp dụng chung cho người phạm tội, dự thảo Bộ luật cũng bổ sung 01 điều (Điều 106) quy định những điểm đặc thù áp dụng chế định này đối với người chưa thành niên.

vi) Bổ sung các quy định về miễn trách nhiệm hình sự và áp dụng các biện pháp thay thế xử lý hình sự (xử lý chuyển hướng) đối với người chưa thành niên phạm tội

- Lí do sửa đổi, bổ sung:

Xu hướng chung trong chính sách xử lý đối với người chưa thành niên phạm tội của nhiều nước trên thế giới là ưu tiên áp dụngxử lý chuyển hướng, việc đưa người chưa thành niên vào hệ thống xử lý chính thức chỉ khi không còn cách nào khác để bảo đảm sự an toàn của cộng đồng, do vậy, tỉ lệ người chưa thành niên phạm tội được áp dụng xử lý chuyển hướng chiếm tỉ lệ rất cao. Xử lý chuyển hướng được áp dụng ở nhiều nước trên thế giới như: Đức, Nhật Bản, Thái Lan, Philipin, Nam Phi, Úc, Canada,….

Ở nước ta, vấn đề áp dụng các biện pháp thay thế xử lý vi phạm hành chính đối với người chưa thành niên đã được ghi nhận tại Luật xử lý vi phạm hành chính 2012 với hai biện pháp thay thế xử lý vi phạm hành chính là nhắc nhở và quản lý tại gia đình. Trong tư pháp hình sự, mặc dù, khoản 2 Điều 69 BLHS hiện hành quy định việc miễn trách nhiệm hình sự đối với người chưa thành niên trong trường hợp phạm tội ít nghiêm trọng hoặc nghiêm trọng mà gây thiệt hại không lớn, có nhiều tình tiết giảm nhẹ và được gia đình, cơ quan, tổ chức nhận giám sát, giáo dục và quy định này tạo tiền đề, định hướng cho việc xử lý chuyển hướng, là cơ sở pháp lý quan trọng để các cơ quan tiến hành tố tụng xem xét đình chỉ điều tra, đình chỉ vụ án và giao người chưa thành niên phạm tội cho gia đình, tổ chức tại cộng đồng thực hiện việc giám sát, giáo dục mà không cần tiếp tục xử lý hình sự. Tuy nhiên, đây không phải là biện pháp xử lý chuyển hướng theo đúng nghĩa, hơn nữa chế định này cũng bộc lộ nhiều bất cập, ví dụ: thiếu cơ sở pháp lý rõ ràng, cụ thể về điều kiện, trình tự, thủ tục cũng như vai trò của cơ quan, tổ chức, cá nhân tại cộng đồng, các biện pháp hỗ trợ tái hoà nhập cộng đồng,...- đây cũng chính là lý do hạn chế việc áp dụng chế định này trong thực tiễn. Hơn nữa, trên thực tế việc miễn trách nhiệm hình sự đồng nghĩa với việc trả tự do vô điều kiện mà không áp dụng bất kỳ các biện pháp giáo dục, phòng ngừa nào, điều này dẫn đến một thực tế là người chưa thành niên tiếp tục tái phạm.

Thực tiễn xử lý người chưa thành niên phạm tội ở nước ta cũng cho thấy, các chế tài áp dụng đối với người chưa thành niên tương đối nghiêm khắc, hình phạt áp dụng chủ yếu là hình phạt tù, mặc dù vậy, tỉ lệ người chưa thành niên tái phạm vẫn chiếm tỉ lệ cao (ví dụ: theo báo cáo năm 2010 của Bộ Công an là 44%). Điều này đặt ra yêu cầu về việc xem xét lại cách thức xử lý người chưa thành niên phạm tội ở nước ta để bảo đảm hiệu quả giáo dục, phòng ngừa. Bên cạnh đó, để thực hiện chủ trương nhân đạo hóa, tăng tính hướng thiện trong chính sách xử lý hình sự, nhất là đối với đối tượng cần bảo vệ đặc biệt là người chưa thành niên theo hướng sớm đưa các em ra khỏi vòng quay tố tụng khi có điều kiện để tránh những tác động tiêu cực không cần thiết thì một trong những giải pháp là nghiên cứu sửa đổi, bổ sung vào BLHS quy định về các biện pháp thay thế xử lý hình sự đối với người chưa thành niên phạm tội.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung

Dự thảo Bộ luật đã sửa đổi, bổ sung khoản 2 Điều 69 dự thảo BLHS theo hướng cùng với việc miễn trách nhiệm hình sự, cơ quan có thẩm quyền áp dụng biện pháp thay thế xử lý hình sự (xử lý chuyển hướng) đối với người chưa thành niên phạm tội, tuy nhiên, do còn ý kiến khác nhau nên dự thảo Bộ luật đưa ra hai phương án để thảo luận. Phương án 1- biện pháp thay thế xử lý hình sự được áp dụng trong trường hợp người chưa thành niên phạm tội được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự; phương án 2 - biện pháp thay thế xử lý hình sự được áp dụng độc lập mà không bắt buộc phải miễn truy cứu trách nhiệm hình sự đối với người chưa thành niên phạm tội (khoản 2 Điều 89).

Đồng thời, dự thảo Bộ luật hình sự bổ sung một mục với 04 điều (các Điều 90, 91, 92 và 93) quy định cụ thể về áp dụng biện pháp thay thế: Khiển trách, hoà giải tại cộng đồng và giám sát, giáo dục tại gia đình hoặc giám sát, giáo dục của cơ quan, tổ chức. Đối với mỗi biện pháp, dự thảo Bộ luật cũng quy định cụ thể điều kiện áp dụng, thời hạn giám sát, giáo dục (nếu có), các điều kiện mà người chưa thành niên buộc phải tuân thủ như tham gia các chương trình tham vấn, cai nghiện, phát triển kỹ năng sống, không đi khỏi nơi cư trú, tuân thủ pháp luật,...

          v) Hoàn thiện quy định về xoá án tích đối với người chưa thành niên bị kết án

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Chế định xóa án tích đối với người chưa thành niên hiện nay cũng phân chia thành hai loại như đối với người đã thành niên, bao gồm trường hợp: đương nhiên được xóa án tích và xóa án tích theo quyết định của Tòa án. So với người đã thành niên phạm tội thì các quy định này chỉ có một điểm khác là thời hạn đương nhiên xóa án tích đối với người chưa thành niên thấp hơn so với người đã thành niên. Cùng với việc thay đổi chính sách về xoá án tích nói chung, xoá án tích đối với người chưa thành niên cũng có những chính sách đổi mới, nhằm tạo điều kiện cho các em tái hoà nhập cộng đồng thuận lợi.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Dự thảo Bộ luật quy định người chưa thành niên bị kết án về một tội do vô ý, tội ít nghiêm trọng, tội nghiêm trọng hoặc tội rất nghiêm trọng do cố ý thì không bị coi là có án tích. Chỉ người chưa thành niên từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi bị kết án về tội đặc biệt nghiêm trọng do cố ý thì mới bị coi là có án tích và sẽ được xoá án tích nếu trong thời hạn 03 năm tính từ khi chấp hành xong hình phạt chính hoặc từ khi hết thời hiệu thi hành bản án mà người đó không phạm tội mới theo bản án có hiệu lực pháp luật của Tòa án theo bản án có hiệu lực pháp luật của Toà án (Điều 107).

II. NHỮNG QUY ĐỊNH THUỘC PHẦN CÁC TỘI PHẠM CỤ THỂ CỦA DỰ THẢO BỘ LUẬT HÌNH SỰ (SỬA ĐỔI)

1. Về các tội xâm phạm an ninh quốc gia (Chương XIII)

Có hai nội dung lớn dự kiến sửa đổi, bổ sung thuộc Chương này là: (i) Bổ sung trường hợp trường hợp miễn trách nhiệm hình sự đối với người đã tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân nhưng chưa thực hiện nhiệm vụ được giao và tự thú, thành khẩn khai báo với cơ quan nhà nước có thẩm quyền (Điều 109 khoản 4); (ii) Tách Điều 91 BLHS hiện hành (Tội trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm chống chính quyền nhân dân) thành hai tội danh độc lập là Tội tổ chức, xúi giục hoặc cưỡng ép người khác trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền nhân dân (Điều 120) và Tội trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền nhân dân (Điều 121); và (iii) phi hình sự hóa đối với tội hoạt động phỉ.

Lý do của việc sửa đổi:

- Về đề xuất miễn trách nhiệm hình sự đối với người đã tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân nhưng chưa thực hiện nhiệm vụ được giao và tự thú, thành khẩn khai báo với cơ quan nhà nước có thẩm quyền.

Thực tiễn điều tra, xử lý các đối tượng phạm tội này thấy, nhiều trường hợp đối tượng đăng ký tham gia tổ chức hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân nhưng chưa có hoạt động cụ thể nên chưa gây ra hậu quả. Đồng thời, bản thân người này tự thú, thành khẩn khai báo với cơ quan nhà nước có thẩm quyền qua đó giúp các cơ quan này phát hiện, ngăn chặn, khám phá có hiệu quả hành vi phạm tội nguy hiểm xâm phạm an ninh quốc gia. Mặt khác, quy định như vậy nhằm thực hiện chính sách hình sự, khoan hồng  đối với một số loại người tham gia do nhận thức kém, bị lừa gạt; phân hóa đối tượng phạm tội. Tạo điều kiện để những người đã tham gia tổ chức hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân tự giác khai báo, tố giác hành vi phạm tội của các đồng phạm khác.

- Về việc tách Tội trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm chống chính quyền nhân dân (Điều 91 BLHS hiện hành) thành hai tội danh độc lập là Tội tổ chức, xúi giục hoặc cưỡng ép người khác trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền nhân dân (Điều 120) và Tội trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền nhân dân (Điều 121). Qua thảo luận, nhiều ý kiến cho rằng, hành vi tổ chức, xúi giục hoặc cưỡng ép người khác trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền nhân dân nguy hiểm hơn hành vi trốn đi nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền nhân dân, trong khi đó, BLHS hiện hành lại quy định trong cùng một điều luật với các khung hình phạt giống nhau là chưa phù hợp. Do đó cần tách thành 2 Điều luật riêng biệt để có chính sách xử lý cho phù hợp.

- Về việc bỏ tội hoạt động phỉ (Điều 83 BLHS hiện hành). Tội bạo loạn quy định tại Điều 112 và tôi khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân quy định tại Điều 113 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bao quát trường hợp phạm tội được quy định tại Điều 83 BLHS hiện hành về tội hoạt động phỉ. Theo đó, người nào nhằm chống chính quyền nhân dân mà hoạt động vũ trang ở vùng rừng núi, vùng biển vùng hiểm yếu khác sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội bạo loạn (Điều 112) vì theo quy định tại Điều 112 dự thảo BLHS (sửa đổi) thì người nào hoạt động vũ trang hoặc dùng baoj lức có tổ chức nhằm chống chính quyền nhân dân, bất kể ở khu vực nào, đều bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội này. Đối với người nhằm chống chính quyền nhân dân mà thực hiện hành vi giết người, cướp phá tài sản sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân quy định tại Điều 113 dự thảo BLHS (sửa đổi). Do vậy, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bỏ tội hoạt động phỉ tại Điều 83 BLHS hiện hành

2. Chương XIV. Các tội xâm phạm tính mạng, sức khỏe, nhân phẩm, danh dự của con người

          Nhóm các tội xâm phạm tính mạng, sức khỏe, nhân phẩm, danh dự của con người được quy định tại Chương XIV dự thảo Bộ luật gồm 33 Điều luật cụ thể (từ Điều 123 đến Điều 155) với 07 nội dung được sửa đổi, bổ sung, đó là (i) bổ sung tình tiết cố ý gây thương tích bằng việc sử dụng axit; (ii) bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội phạm cụ thể của chương này; (iii) mở rộng nội hàm khái niệm "giao cấu" quy định tại các tội xâm hại tình dục; (iv) sửa đổi chính sách hình sự đối với hành vi giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi theo hướng ít nghiêm khắc hơn; (v) bổ sung tội khiêu dâm trẻ em; (vi) sửa đổi tội mua bán người và tội mua bán, đánh tráo hoặc chiếm đoạt trẻ em theo hướng phù hợp với thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm này và đáp ứng yêu cầu của Nghị định thư.

          Lý do sửa đổi, bổ sung:

          - Về việc bổ sung tình tiết cố ý gây thương tích bằng việc sử dụng axit (Điều 133 dự thảo BLHS)

          Thực tiễn trong thời gian qua, nhiều vụ việc người phạm tội gây thương tích cho nạn nhân bằng cách tạt axit. Qua giám định thương tích, có thể tỷ lệ tổn thương cơ thể không lớn nhưng hậu quả để lại cho nạn nhân là vô cùng nghiêm trọng, hủy hoại cuộc sống, tương lai của nạn nhân, gây đau đớn về thể xác và tinh thần cho họ và cho cả những người thân suốt cả cuộc đời, đặc biệt là những trường hợp tạt axit vào mặt, làm hủy hoại gương mặt của nạn nhân. Những hành vi này gây bức xúc, bất bình lớn trong dư luận. Nhưng khung hình phạt đối với hành vi này được căn cứ theo quy định tại Điều 105 BLHS hiện hành khi dựa vào tỷ lệ tổn thương cơ thể để xác định khung hình phạt. Như vậy, mức hình phạt đối với hành vi này sẽ không tương xứng với tính chất và mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội khi căn cứ vào tỷ lệ thương tích của nạn nhân. Do vậy, Điều 133 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm tình tiết "dùng axit sufuric hoặc hóa chất nguy hiểm khác gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe người khác" để xử lý hình sự hành vi này trong trường hợp thương tích của nạn nhân dưới 11%. Đồng thời, Điều 133 dự thảo BLHS (sửa đổi) cũng bổ sung thêm tại khoản 4 với khung hình phạt cao nhất là từ 12 năm đến 20 năm hoặc tù chung thân đối với hành vi gây thương tích cho người khác mà để lại hậu quả là "làm biến dạng diện mạo của nạn nhân".

          - Về việc bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội gây thương tích tại các Điều 134, 135, 136, 137 và 138 dự thảo BLHS

          Thực hiện chủ trương mở rộng áp dụng hình phạt tiền được nêu tại Nghị quyết số 49/NQ-TW ngày 02/06/2005 của Bộ chính trị về chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội về gây thương tích như tội cố ý gây thương hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh (Điều 134); tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác do vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng (Điều 135); tội vô ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác trong khi thi hành công vụ (Điều 136); tội vô ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác (Điều 137) và tội vô ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác do vi phạm quy tắc nghề nghiệp hoặc quy tắc hành chính (Điều 138).

          - Về mở rộng nội hàm khái niệm "giao cấu" quy định tại các Tội hiếp dâm (Điều 140); tội hiếp dâm trẻ em (Điều 141); tội cưỡng dâm (Điều 142); tội cưỡng dâm trẻ em (Điều 143) và tội giao cấu với trẻ em (Điều 144)

Theo quy định của BLHS hiện hành thì yếu tố bắt buộc để chứng minh một người phạm tội hiếp dâm (hiếp dâm trẻ em) hoặc cưỡng dâm (cưỡng dâm trẻ em) là thực hiện việc "giao cấu" với nạn nhân. Tuy nhiên, thế nào coi là "giao cấu" thì hiện nay chưa được giải thích hoặc hướng dẫn cụ thể.

          Theo Tổng kết và hướng dẫn đường lối xét xử tội hiếp dâm và một số tội phạm khác về tình dục số 329-HS ngày 15/5/1967 của Tòa án nhân dân tối cao cũng như qua thực tiễn nhiều năm áp dụng pháp luật của các cơ quan tiến hành tố tụng và quan niệm truyền thống của người dân Việt Nam thì hành vi "giao cấu" vẫn được hiểu theo nghĩa truyền thống. Tuy nhiên, trong thực tiễn hiện nay thì cách thức giao cấu khá đa dạng và đặc biệt xuất hiện tình trạng ép buộc  hoặc cưỡng bức quan hệ tình dục giữa những người cùng giới tính. Do vậy, để đảm bảo phản ánh được những yêu cầu của thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm xâm hại tình dục, thì bên cạnh việc thực hiện hành vi giao cấu, các Điều 140, 141, 142, 143 và 144 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm trường hợp nếu người phạm tội "thực hiện hành vi quan hệ tình dục khác mà không được sự đồng ý của nạn nhân" cũng bị coi là thực hiện các tội phạm này.

          - Về việc sửa đổi chính sách hình sự đối với hành vi giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi (Điều 141 dự thảo BLHS)

          Theo quy định tại Điều 112 BLHS hiện hành thì mọi hành vi giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi là phạm tội hiếp dâm và phải chịu khung hình phạt cao nhất của tội này, là phạt tù từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình. Tuy nhiên, qua tổng kết thực tiễn thi hành BLHS 1999 cũng như qua khảo sát tại một số địa phương cho thấy, nhiều trường hợp mặc dù giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi, nhưng với sự phát triển thể chất ở một số em thì các em trưởng thành hơn so với độ tuổi và việc giao cấu là thuận tình. Do vậy, việc quy định mọi hành vi giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi phải chịu khung hình phạt cao nhất của điều luật này là quá nghiêm khắc. Do vậy, để phân hóa chính sách xử lý hình sự đối với hành vi giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi, Điều 141 dự thảo BLHS (sửa đổi) vẫn khẳng định mọi hành vi giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi là phạm tội hiếp dâm trẻ em, nhưng tùy vào tính chất, mức độ nguy hiểm của từng trường hợp cụ thể mà cân nhắc xử lý theo từng khung hình phạt tương ứng, từ khoản 1 đến khoản 3 Điều 141 dự thảo BLHS (sửa đổi).

          - Về việc bổ sung thêm tội khiêu dâm trẻ em (Điều 146 dự thảo BLHS)

          BLHS hiện hành quy định tội dâm ô với trẻ em tại Điều 117. Tuy nhiên, qua nghiên cứu nhận thấy, việc quy định tội dâm ô với trẻ em chưa bao quát hết các hành vi xâm hại tình dục trẻ em xảy ra trên thực tiễn trong thời gian qua. Theo cách hiểu hiện nay về dâm ô thì hành vi dâm ô được coi là hành vi đụng chạm vào những bộ phận nhậy cảm của trẻ em hoặc buộc trẻ em đụng chạm vào những bộ phận nhậy cảm của người phạm tội. Tuy nhiên, trong thực tiễn thì nhiều trường hợp, người phạm tội ép buộc trẻ em phải biểu diễn các hành vi khiêu dâm, đóng phim khiêu dâm hoặc buộc trẻ em phải xem những hình ảnh khiêu dâm... Đây đều là những hành vi nguy hiểm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của trẻ em. Do vậy, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm Điều 146 quy định về tội khiêu dâm trẻ em.

          - Về việc sửa đổi quy định về tội mua bán người (Điều 149) và tội mua bán trẻ em (Điều 150) để phù hợp với yêu cầu của thực tế và đòi hỏi của Nghị định thư về phòng ngừa, trấn áp và trừng trị tội buôn bán người, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em gái

Điều 119 và Điều 120 BLHS hiện hành quy định về tội mua bán người và tội mua bán trẻ em không quy định cụ thể hành vi khách quan của tội phạm, do đó, trong thực tiễn áp dụng pháp luật thì mua bán người/mua bán trẻ em được hiểu là việc chuyển giao người từ một người hay một nhóm người này sang một người hoặc một nhóm người khác để đổi lấy tiền, hàng hoá hoặc lợi ích vật chất khác. Đối tượng bị mua bán là người từ đủ 16 tuổi trở lên. Nếu đối tượng là người dưới 16 tuổi, người phạm tội sẽ bị truy cứu trách nhiệm về tội mua bán trẻ em (Điều 120). Theo đó, ý chí chủ quan của người bị mua bán (người đó có đồng ý hay không về việc mình bị mua bán) không không có ý nghĩa trong cấu thành tội mua bán người. Như vậy, với những quy định này thì trong thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm này gặp một số khó khăn nhất định, đặc biệt là khó khăn trong việc định tội danh chính xác và phù hợp, tránh trùng dẫm với một số tội phạm khác có hành vi khách quan tương tự.

Bên cạnh đó, quy định như BLHS hiện hành có sự khác biệt rõ ràng giữa yếu tố cấu thành của tội buôn bán người theo quy định tại NĐT về chống buôn bán người với yếu tố cấu thành của tội mua bán phụ nữ, mua bán trẻ em theo quy định tại điều 119 và 120 của BLHS hiện hành về mặt hành vi, thủ đoạn, mục đích. Sự khác biệt này sẽ dẫn đến những trường hợp theo quy định của pháp luật Việt Nam thì bị coi là mua bán người hoặc mua bán trẻ em và phải bị trừng trị nhưng theo Nghị định thư về chống buôn bán người thì không cấu thành tội phạm và ngược lại.

Do vậy, Điều 149 - tội mua bán người và Điều 150 - tội mua bán trẻ em của dự thảo BLHS (sửa đổi) đã được sửa đổi phù hợp hơn với yêu cầu của Nghị định thư cũng như khắc phục được những khó khăn trong thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm theo hướng mô tả cụ thể hành vi khách quan của tội phạm, bao gồm thủ đoạn, hành vi và mục đích, vừa đáp ứng yêu cầu thực tiễn của Việt Nam, vừa tiếp cận gần hơn với yêu cầu của Nghị định thư.

          - Về việc tách Tội mua bán, đánh tráo, chiếm đoạt trẻ em tách thành 03 tội danh độc lập là tội mua bán trẻ em (Điều 150) và tội đánh tráo trẻ em (Điều 151)và tội chiếm đoạt trẻ em (Điều 152) vào dự thảo BLHS (sửa đổi)

          Điều 120 BLHS hiện hành quy định ba tội danh trong cùng một điều luật với tính chất, mức độ nguy hiểm khác nhau nhưng lại chung một chính sách xử lý. Qua nghiên cứu, khảo sát thực tiễn nhận thấy, việc quy định tội danh ghép như hiện hành chưa phản ánh đúng tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội cũng như chưa đảm bảo việc phân hóa trách nhiệm hình sự. Do vậy, Điều 150, 151 và 152 dự thảo BLHS (sửa đổi) đã quy định tội mua bán trẻ em, tội đánh tráo, trẻ  em và tội chiếm đoạt trẻ em là 03 tội danh độc lập với chính sách xử lý khác nhau.

3. Chương xv: các tội xâm phạm quyền tự do của con người, quyền tự do, dân chủ của công dân

Chương XV của dự thảo BLHS gồm 11 điều (từ Điều 156 đến Điều 166), quy định các tội xâm phạm quyền tự do của con người, quyền dân chủ của công dân. Dự thảo sửa đổi, bổ sung một số vấn đề sau đây: i) Thay đổi tên chương; ii) cụ thể hoá các hành vi phạm tội và các tình tiết định tính; iii) hình sự hoá một số hành vi xâm phạm quyền tự do của con người, quyền dân chủ của công dân được ghi nhận tại Hiến pháp năm 2013; iii) Bổ sung cấu thành tăng nặng định khung hình phạt đối với một số tội và bổ sung một số tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự; vi) tăng nặng trách nhiệm hình sự đối với một số tội phạm cụ thể.

i) Sửa đổi tên Chương

-  Lý do sửa đổi, bổ sung:

Theo quy định của Bộ luật hình sự, đa số các quyền tự do, dân chủ mà các tội phạm trong Chương XIII xâm hại là gắn với cá nhân, không kể cá nhân đó là công dân Việt Nam hay là người nước ngoài hay người không quốc tịch sinh sống tại Việt Nam (như: quyền bất khả xâm phạm về thân thể, về chỗ ở; quyền bí mật cá nhân, thư tin, điện tín, điện thoại; quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo; quyền khiếu nại, tố cáo; ...). Chỉ có một số ít các quyền tự do, dân chủ gắn với cá nhân với tư cách là công dân, thông thường đó là các quyền về chính trị (ví dụ: quyền bầu cử, quyền ứng cử; quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, hội họp, lập hội, biểu tình). Theo tinh thần Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị thì  hầu hết các quyền về dân sự, chính trị đều thuộc về cá nhân (trong đó bao gồm cả công dân lẫn cá nhân không phải là công dân của một quốc gia). Chỉ có ba nhóm quyền gắn với công dân. Đó là: tham gia điều hành các công việc xã hội; bầu cử, ứng cử và được tiếp cận với các dịch vụ công ở đất nước mình trên cơ sở bình đẳng (Điều 25 Công ước). Vì vậy, chương XIII lấy tên "Các tội xâm phạm các quyền tự do, dân chủ của công dân" là quá hẹp, chưa thể hiện hết nội hàm các quy định trong chương này. Hơn nữa, trong điều kiện tăng cường bảo vệ các quyền con người theo tinh thần Hiến pháp năm 2013 và yêu cầu hội nhập quốc tế ngày càng sâu rộng như hiện nay thì cần thiết phải bảo vệ không chỉ các quyền tự do, dân chủ của công dân Việt Nam mà cả các quyền tự do, dân chủ của các cá nhân khác không phải là công dân Việt Nam đang sinh sống, làm ăn, học tập ở nước ta.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Dự thảo BLHS điều chỉnh tên Chương XIII theo hướng mở rộng đối tượng được bảo vệ - không chỉ giới hạn trong các quyền tự do, dân chủ của công dân mà là các quyền tự do của cá nhân nói chung. Cụ thể, tên chương được sửa lại là “Các tội xâm phạm quyền tự do của con người, quyền tự do, dân chủ của công dân”.

ii)Cụ thể hoá các hành vi cấu thành tội phạm và các tình tiết định tính cấu thành định tội hoặc định khung tăng nặng trách nhiệm hình sự:

- Lý do sửa đổi, bổ sung: đa số các điều luật về các tội xâm phạm quyền tự do dân chủ của công dân chưa quy định  một cách cụ thể các hành vi cấu thành tội phạm, hơn nữa, hầu hết các điều luật đều có các tình tiết định tội hoặc định khung tăng nặng “gây hậu quả nghiêm trọng”, “gây hậu quả rất nghiêm trọng” hoặc “gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng”. Điều này gây trở ngại lớn cho các cơ quan tiến hành tố tụng trong việc xác định tội phạm và hình phạt đối với từng trường hợp cụ thể. Để bảo đảm tính minh bạch, rõ ràng, tạo điều kiện cho các cơ quan tiến hành tố tụng áp dụng một cách thống nhất các quy định của Bộ luật, việc sửa đổi theo hướng cụ thể hoá hành vi và các tình tiết định tội là cần thiết.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung: dự thảo Bộ luật hình sự đã quy định rõ các hành vi cấu thành và các tình tiết “gây hậu quả nghiêm trọng” hoặc “gây hậu quả rất nghiêm trọng” hoặc “gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng” tại các tội bắt, giữ hoặc giam người trái phép (Điều 156), tội xâm phạm chỗ ở của người khác (Điều 157), tội xâm phạm bí mật hoặc an toàn thư tín, điện thoại, điện tín của người khác (Điều 158), tội xâm phạm quyền bầu cử, quyền ứng cử, quyền biểu quyết khi nhà nước tổ chức trưng cầu ý dân (Điều 159), tội làm sai lệch kết quả bầu cử, kết quả trưng cầu ý dân (Điều 160), tội buộc người lao động, công chức thôi việc trái pháp luật (Điều 161), tội xâm phạm quyền hội họp, lập hội của công dân (Điều 162), tội xâm phạm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của người khác (Điều 163), tội xâm phạm quyền khiếu nại, tố cáo (Điều 165).

iii) Hình sự hoá một số hành vi xâm phạm quyền tự do của con người, quyền dân chủ của công dân được ghi nhận tại Hiến pháp năm 2013

- Lý do sửa đổi, bổ sung

Hiến pháp năm 2013 là văn kiện pháp lý quy định đầy đủ nhất các quyền, tự do cơ bản của con người, quyền công dân phù hợp với các điều ước quốc tế về nhân  quyền, bao gồm nhiều nhóm quyền trong các lĩnh vực khác nhau: quyền sống; quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được bảo hộ về sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm; quyền bình đẳng, không bị phân biệt đối xử; các quyền tự do, dân chủ; các quyền về kinh tế, văn hoá, xã hội, lao động,...Các quyền cơ bản này được bảo vệ và bảo đảm thực thi bằng nhiều cơ chế khác nhau thông qua chính sách pháp luật về dân sự, hành chính, lao động, kinh tế, hình sự...

Mặc dù BLHS năm 1999 đã có 01 chương riêng quy định về các tội xâm phạm quyền tự do, dân chủ của công dân, tuy nhiên, lại chưa có quy định để xử lý đối với trường hợp vi phạm nghiêm trọng một số quyền tự do, dân chủ của công dân mặc dù các quyền này đã được Hiến pháp năm 1992 ghi nhận và tiếp tục được khẳng định tại Hiến pháp năm 2013 như: quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; quyền biểu tình, quyền biểu quyết khi Nhà nước tổ chức trưng cầu ý dân - một trong những quyền dân chủ trực tiếp hiến định quan trọng của công dân cũng như một số quyền tự do, dân chủ mới như quyền bí mật đời tư, bí mật gia đình, quyền tiếp cận thông tin,...Để bảo vệ quyền con người theo tinh thần của Hiến pháp cũng như nhằm bảo đảm thực hiện tốt các cam kết trong các công ước quôc tế về quyền con người, việc xây dựng cơ chế xử lý hình sự đối với hành vi xâm phạm các quyền nêu trên là cần thiết, tuy nhiên, để bảo đảm tính khả thi, phù hợp với xu hướng phát triển các mặt chính trị - kinh tế - xã hội của đất nước, điều kiện, hoàn cảnh của Việt Nam dự thảo BLHS (sửa đổi) trước mắt chỉ hình sự hoá một số hành vi vi phạm nghiêm trọng.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

 Dự thảo Bộ luật bổ sung 01 tội xâm phạm quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, quyền biểu tình của công dân và các quyền tự do, dân chủ khác (Điều 166 dự thảo); bổ sung hành vi xâm phạm quyền biểu quyết khi Nhà nước tổ chức trưng cầu ý dân vào tội xâm phạm quyền bầu cử, quyền ứng cử (tại Điều 159 dự thảo), bổ sung hành vi làm sai lệch kết quả trưng cầu ý dân vào tội làm sai lệch kết quả bầu cử (tại Điều 160 dự thảo).

iv) Bổ sung cấu thành tăng nặng định khung hình phạt đối với một số tội và bổ sung các  tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Các quy định hiện hành về các tội xâm phạm quyền tự do, dân chủ của công dân tương đối đơn giản và chưa dự liệu được nhiều tình tiết có tính tăng nặng cơ bản như “gây hậu quả rất nghiêm trọng”, “gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng” để có chính sách xử lý phù hợp, cá thể hóa hình phạt như các nhóm tội phạm khác. Một số tội chỉ thiết kế một khung hình phạt mà không có khung tăng nặng. Đồng thời, thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm xâm phạm quyền tự do, dân chủ của công dân cho thấy nhiều tình tiết mới, cần phải được nghiên cứu để đưa vào các cấu thành tăng nặng của các tội phạm cụ thể.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

+ Bổ sung thêm cấu thành tăng nặng đối với Tội xâm phạm bí mật hoặc an toàn thư tín, điện thoại, điện tín của người khác (Điều 156 dự thảo), Tội xâm phạm chỗ ở của người khác (Điều 157 dự thảo),  Tội buộc người lao động, cán bộ, công chức thôi việc trái pháp luật (Điều 161 dự thảo), Tội xâm phạm quyền khiếu nại, tố cáo ( Điều 165 dự thảo).

Riêng đối với Tội xâm phạm quyền hội họp, lập hội, quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo của người khác được tách thành 02 tội: Tội xâm phạm quyền hội họp, lập hội của công dân (Điều 162 dự thảo) và Tội xâm phạm quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo của người khác (Điều 163 dự thảo) vì đây là 02 lĩnh vực khác nhau, đã được quy định tại các điều khác nhau của Hiến pháp năm 2013 (khoản 3 Điều 24 và Điều 25 của Hiến pháp). Đồng thời, bổ sung cấu thành tăng nặng định khung đối với hai tội này.

+ Bổ sung các tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự đối với hầu hết các tội phạm thuộc Chương này để cá thể hóa trách nhiệm hình sự, bảo đảm sự minh bạch, rõ ràng.

v) Tăng nặng trách nhiệm hình sự đối với một số tội phạm cụ thể

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Nhìn chung, chính sách xử lý hình sự đối với nhóm các tội xâm phạm quyền tự do, dân chủ của công dân còn bất hợp lý. Đây là các tội xâm phạm nhóm quyền cơ bản, quan trọng của con người, của công dân, như: quyền bất khả xâm phạm về thân thể, chỗ ở; quyền bí mật thư tín, điện tín; các quyền về bầu cử, ứng cử, .... đòi hỏi phải được xử lý nghiêm mới đáp ứng dược yêu cầu bảo vệ nhóm quyền này nhưng theo quy định của BLHS hiện hành thì nhìn chung, chính sách xử lý đối với nhóm tội này quá nhẹ, chưa tương xứng với tầm quan trọng và yêu cầu bảo vệ quyền con người, quyền công dân, đặc biệt đây là những nhóm quyền nhân thân cơ bản của cá nhân, quyền dân chủ cơ bản của công dân. Cụ thể, ngoài tội bắt, giữ hoặc giam người người trái pháp luật được đánh giá là tội rất nghiêm trọng với mức hình phạt cao nhất là 10 năm tù và tội xâm phạm quyền khiếu nại, tố cáo được đánh giá là tội nghiêm trọng với mức hình phạt cao nhất là 5 năm tù thì còn lại 07 tội khác đều thuộc loại tội ít nghiêm trọng với mức hình phạt cao nhất là 01, 02 năm tù hoặc 03 năm tù. So sánh với chính sách xử lý đối với nhóm tội xâm phạm quyền sở hữu của công dân, cho thấy hình phạt đối với hầu hết các tội xâm phạm sở hữu nghiêm khắc hơn rất nhiều, ví dụ: khung hình phạt cao nhất đối với tội trộm cắp, cướp giật tài sản , lừa đảo chiếm đoạt tài sản, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản là tù từ mười hai năm đến hai mươi năm hoặc tù chung thân; đối với tội cướp là tù mười tám năm đến hai mươi năm, chung thân hoặc tử hình;...Điều này cho thấy sự bất hợp lý trong chính sách xử lý đối với hai loại tội phạm xâm phạm quyền con người, đối với loại tội xâm phạm tài sản thì lại có mức án cao hơn rất nhiều so với loại tội xâm phạm các quyền nhân thân, tự do cơ bản, và do đó cũng trái với tinh thần của Hiến pháp 2013.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

+ Tăng mức hình phạt cao nhất đối với Tội bắt, giữ hoặc giam người trái pháp luật (Điều 156 dự thảo) đến 12 năm tù, Tội xâm phạm chỗ ở của người khác (Điều 157 dự thảo) đến 7 năm tù, Tội xâm phạm bí mật hoặc an toàn thư tín, điện thoại, điện tín của người khác (Điều 158 dự thảo) đến 05 năm tù, Tội buộc người lao động, công chức, viên chức thôi việc trái pháp luật đến 03 năm tù, Tội xâm phạm quyền khiếu nại, tố cáo (Điều 165 dự thảo) đến 07 năm tù

+ Bỏ hình phạt cảnh cáo đối với một số tội (Tội bắt, giữ hoặc giam người trái pháp luật, Tội xâm phạm chỗ ở của người khác, Tội xâm phạm quyền bầu cử, quyền ứng cử, quyền biểu quyết khi Nhà nước trưng cầu dân ý của công dân, Tội buộc người lao động, công chức, viên chức thôi việc trái pháp luật, Tội xâm phạm quyền hội họp, lập hội của công dân, Tội xâm phạm quyền khiếu nại, tố cáo) để bảo đảm chính sách xử lý nghiêm khắc hơn đối với các hành vi xâm phạm quyền tự do của con người, quyền tự do dân chủ của công dân.

+ Bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với tội buộc người lao động thôi việc trái pháp luật (Điều 161).

4. Về các tội xâm phạm sở hữu (Chương XVI)

          Nội dung sửa đổi cơ bản của chương này đó là quy định hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội phạm cụ thể thuộc chương này, đồng thời bổ sung thêm đối tượng tài sản bị xâm hại của một số tội về chiếm đoạt tài sản là cổ vật hoặc vật có giá trị lịch sử, văn hoá . So với BLHS hiện hành, các tội xâm phạm sở hữu được quy định tại Chương XVI dự thảo BLHS (sửa đổi) gồm 13 Điều luật cụ thể (từ Điều 167 đến Điều 179) .

          Lý do sửa đổi, bổ sung:

          Quy định hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội phạm

          Thực hiện chủ trương mở rộng áp dụng hình phạt tiền được nêu tại Nghị quyết số 49/NQ-TW ngày 02/06/2005 của Bộ chính trị về chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với các tội thuộc nhóm các tội xâm phạm sở hữu, trừ 04 tội danh cụ thể, đó là tội cướp tài sản (Điều 167), tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản (Điều 168), cưỡng đoạt tài sản (Điều 169) và cướp giật tài sản (Điều 170).

          Có quan điểm cho rằng, việc quy định hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội phạm thuộc nhóm các tội xâm phạm sở hữu sẽ không đảm bảo tính khả thi, bởi lẽ những người phạm tội xâm phạm sở hữu thông thường là những người không có tiền, tài sản cá nhân để đảm bảo thực hiện hình phạt này. Tuy nhiên, trong thực tế, nhiều trường hợp người phạm tội xâm phạm sở hữu như trộm cắp tài sản, công nhiên chiếm đoạt tài sản hoặc lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.... họ hoàn toàn có khả năng thực hiện hình phạt tiền là hình phạt chính. Bên canh đó, mục tiêu của những người phạm tội xâm phạm sở hữu là chiếm đoạt tài sản thì việc áp dụng hình phạt tiền là hình phạt chính đối với họ sẽ đảm bảo tính răn đe, giao dục của hình phạt. Do đó, trong những trường hợp này, nên áp dụng hình phạt tiền là hình phạt chính đối với họ. Việc áp dụng hình phạt chính là hình phạt tiền đối với một số tội phạm này vừa đáp ứng mục tiêu cải cách tư pháp về giảm việc áp dụng hình phạt tù, vừa đảm bảo được tính răn đe, tính nghiêm minh của pháp luật.

          Bổ sung thêm đối tượng tài sản bị xâm hại  là cổ vật hoặc vật có giá trị lịch sử, văn hoá

          BLHS hiện hành quy định đối tượng tài sản bị xâm hại là những tài sản thông thường, có thể quy giá trị thành tiền mà chưa đề cập đến những đối tượng tài sản đặc biệt, như cổ vật hoặc các tài sản có giá trị lịch sử, văn hóa. Những tài sản này có thể có những loại tuy giá trị quy thành tiền không đáng kể, nhưng những giá trị về văn hóa, về lịch sử thì không thể tính hết được, đặc biệt không thể quy giá trị tài sản này thành tiền. Do vậy, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung đối tượng tài sản bị xâm hại của một số tội phạm thuộc chương này là cổ vật hoặc vật có giá trị lịch sử, văn hóa tại các tội cướp tài sản (Điều 167), bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản (Điều 168), cưỡng đoạt tài sản (Điều 169), cướp giật tài sản (Điều 170), công nhiên chiếm đoạt tài sản (Điều 171), trộm cắp tài sản (Điều 172), lừa đảo chiếm đoạt tài sản (Điều 173), lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản (Điều 174).

5. Về các tội xâm phạm chế độ hôn nhân và gia đình (Chương XVII)

Các tội xâm phạm chế độ hôn nhân và gia đình được quy định tại Chương XV của BLHS 1999 gồm 07 điều (từ Điều 146 đến 152) với 03 nhóm hành vi gồm: i) nhóm hành vi vi phạm về điều kiện kết hôn; ii) nhóm hành vi vi phạm về nghĩa vụ cấp dưỡng, chăm sóc giữa các thành viên trong gia đình và iii) hành vi loạn luân. Trong lần sửa đổi, bổ sung này, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã đề xuất sửa đổi, bổ sung 03 nội dung gồm: (1) hình sự hóa thêm 03 hành vi (gồm hành vi tổ chức mang thai hộ vì mục đích thương mại; hành vi đăng ký  con nuôi, nhận cha, mẹ, con trái pháp luật) và hành vi đăng ký hộ tịch trái pháp luật; (2)phi hình sự hóa đối với tội tảo hôn và ( 3) bổ sung tình tiết định khung tăng nặng 02 tội (Điều 187. Tội loạn luân và Điều 188. Tội ngược đãi hoặc hành hạ ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con, cháu hoặc người có công nuôi dưỡng mình).

Lý do sửa đổi, bổ sung:

Hình sự hóa một số hành vi nguy hiểm cho xã hội:

Về việc hình sự hóa hành vi của người có trách nhiệm trong việc đăng ký con nuôi, nhận cha, mẹ, con, đăng ký hộ tịch mà  biết rõ là người xin đăng ký không đủ điều kiện mà vẫn đăng ký cho người đó (Điều 184 và 185 dự án BLHS (sửa đổi). Theo quy định của dự thảo BLHS (sửa đổi), các hành vi đăng ký hộ tịch chỉ bị xem xét truy cứu trách nhiệm hình sự khi chủ thể thực hiện hành vi đã bị xử lý kỷ luật về hành vi này mà vẫn tiếp tục thực hiện. Đối với các hành vi của người có thẩm quyền trách nhiệm trong việc đăng ký nuôi con nuôi, nhận cha, mẹ, con biết rõ người yêu cầu đăng ký nuôi con nuôi, nhận cha, mẹ, con không đủ điều kiện theo quy định của pháp luật hoặc việc nhận nuôi con nuôi, nhận cha, mẹ, con là giả mạo mà vẫn thực hiện đăng ký thì bị xử lý theo quy định của Điều 184 dự thảo. Quy định này nhằm góp phần bảo đảm thi hành Luật hôn nhân và gia đình, đồng thời đề cao trách nhiệm của cán bộ tư pháp và đảm bảo tính thống nhất trong chính sách xử lý đối với hành vi vi phạm của cán bộ tư pháp khi thực hiện nhiệm vụ.

Hình sự hóa hành vi tổ chức mang thai hộ vì mục đích thương mại tại Điều 189 dự án BLHS (sửa đổi). Theo đó, bất kỳ người nào có hành vi tổ chức mang thai hộ vì mục đích thương mại, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 05 năm. Trường hợp phạm tội từ 02 lần trở lên hoặc tái phạm nguy hiểm sẽ bị phạt tù từ 03 năm đến 07 năm. Việc hình sự hóa hành vi này nhằm đáp ứng yêu cầu đấu tranh phòng, chống hành vi vi phạm pháp luật vì đây là hành vi nguy hiểm cho xã hội, vi phạm nghiêm trọng tới quy định của pháp luật về hôn nhân, gia đình và kéo theo nhiều hệ lụy, ảnh hưởng tiêu cực cho xã hội.

Phi hình sự hóa đối với tội tảo hôn

Tội tảo hôn được quy định tại Điều 148 BLHS 1999 nhưng xét về bản chất thì tính nguy hiểm của hành vi này không cao, do đó, chỉ cần xử lý các hành vi này theo chế tài hành chnh là phù hợp. Vì vậy, dự thảo đề xuất phi hình sự hóa đối với tội tảo hôn.

Cụ thể hóa một số tình tiết định tội tại một số điều luật

Dự án BLHS (sửa đổi) lần này đã đề xuất cụ thể hóa một số tình tiết định tội tạo điều kiện thuận lợi cho việc áp dụng thống nhất ở một số điều luật. Ví dụ: tình tiết ”gây hậu quả nghiêm trọng” quy định tại Điều 181 về tội vi phạm chế độ một vợ, một chồng đã được cu thể hóa thành các hậu quả như ” làm cho quan hệ hôn nhân của một hoặc hai bên dẫn đến ly hôn”, Làm cho vợ, chồng hoặc con của một trong hai bên tự sát” hoặc tình tiết ”gây hậu quả nghiêm trọng” quy định tại Điều 187 về tội ngược đãi hoặc hành hạ ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con, cháu hoặc người có công nuôi dưỡng mình thành các hậu quả ” Làm cho nạn nhân bị giày vò về mặt tình cảm, bị tổn thất danh dự, đau khổ tinh thần” hoặc ” Gây tổn hại cho sức khỏe của nạn nhân”.

Bổ sung tình tiết định khung tăng nặng đối với một số tội phạm

Dự án BLHS (sửa đổi) đã đề xuất bổ sung một số tình tiết tăng nặng định khung đối với 02 tội (Điều 186. Tội loạn luân và Điều 187. Tội ngược đãi hoặc hành hạ ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con, cháu hoặc người có công nuôi dưỡng mình). Cụ thể:

- Điều 186. Tội loạn luân bổ sung khoản 2 quy định hình phạt tù từ 03 năm đến 07 năm đối với một trong các trường hợp sau: đối với 02 người trở lên; phạm tội từ 02 lần trở lên; gây hậu quả nghiêm trọng và tái phạm nguy hiểm.

- Điều 187. Tội ngược đãi hoặc hành hạ ông bà, cha mẹ, vợ, chồng, con, cháu hoặc người có công nuôi dưỡng mình bổ sung khoản 2 quy định hình phạt tù từ 02 năm đến 07 năm đối với một trong các trường hợp sau: đối với người từ 70 tuổi trở lên, trẻ em, phụ nữ có thai hoặc người khuyết tật; đối với 02 người trở lên.

Việc bổ sung các tình tiết tăng nặng định khung đối với điều này để đáp ứng yêu cầu phân hóa trách nhiệm hình sự đối với từng hành vi phạm tội cụ thể.

6. Chương XVIII. Các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế

          Chương XVIII dự thảo BLHS (sửa đổi) quy định về các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế gồm 41 Điều luật (từ Điều 190 đến Điều 230) với 06 nội dung sửa đổi, bổ sung cơ bản, đó là: (i) bổ sung chủ thể là pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự đối với một số tội phạm; (ii) bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội phạm; (iii) tách một số tội phạm ghép thành những tội danh độc lập đối với một số tội xâm phạm; (iv) phi hình sự hóa đối với một số tội phạm; (v) hình sự hóa một số hành vi phạm tội trong lĩnh vực bảo hiểm, gồm kinh doanh bảo hiểm, bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế và (vi) cụ thể hóa một số tình tiết định tính, định lượng làm căn cứ định tội hoặc định khung hình phạt .

          Lý do sửa đổi, bổ sung:

          Về việc bổ sung chủ thể là pháp nhân phải chịu trách nhiệm hình sự đối với một số tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế

          Như đã đề cập tới tại phần trên, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung trách nhiệm hình sự đối với pháp nhân và trước mắt, dự thảo BLHS quy định pháp nhân sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự đối với một số tội phạm thuộc nhóm các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế. Theo đó, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung trách nhiệm hình sự đối với pháp nhân tại một số tội phạm, cụ thể là tội buôn lậu (Điều 190); tội trốn thuế (Điều 204); tội cố ý công bố thông tin sai lệch hoặc che giấu thông tin trong hoạt động chứng khoán (Điều 213); tội sử dụng thông tin nội bộ để mua bán chứng khoán (Điều 214); tội thao túng giá thị trường chứng khoán (Điều 215); tội trốn đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp cho người lao động (Điều 220).

Về việc bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế

          Với chủ trương mở rộng áp dụng hình phạt tiền được nêu tại Nghị quyết số 49/NQ-TW ngày 02/06/2005 của Bộ chính trị về chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung hình phạt tiền là hình phạt chính đối với hầu hết các tội phạm xâm phạm trật tự quản lý kinh tế, chỉ trừ 08 tội danh không quy định hình phạt tiền là hình phạt chính.

          Về việc tách một số tội phạm ghép thành những tội danh độc lập đối với một số tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế

          BLHS hiện hành quy định một số tội phạm ghép thuộc chương các tội xâm phạm quản lý kinh tế. Với những quy định này thì những hành vi có tính chất, mức độ nguy hiểm khác nhau nhưng lại có chung chính sách xử lý hình sự. Đây là một trong những vướng mắc được nhiều Bộ, ngành và địa phương phản ánh qua các báo cáo tổng kết, các cuộc khảo sát, hội thảo, hội nghị về việc sửa đổi, bổ sung BLHS. Do vậy, để đảm bảo việc phân hóa trách nhiệm hình sự, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã tách những tội phạm ghép này thành nhiều tội danh độc lập với chính sách xử lý khác nhau, đảm bảo phù hợp với tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội, cụ thể:

          - Tội sản xuất, tàng trữ, vận chuyển, buôn bán hành cấm quy định tại Điều 155 BLHS hiện hành được tách thành 02 tội danh độc lập tại dự thảo BLHS (sửa đổi), đó là tội sản xuất, buôn bán hàng cấm (Điều 192) và tội tàng trữ, vận chuyển hàng cấm (Điều 193);

          - Tội sản xuất, buôn bán hàng giả là lương thực, thực phẩm, thuốc chữa bệnh, thuốc phòng bệnh quy định tại Điều 157 BLHS hiện hành được tách thành 02 tội danh độc lập của dự thảo BLHS (sửa đổi), gồm có tội sản xuất, buôn bán hàng giả là lương thực, thực phẩm (Điều 195); và  tội sản xuất, buôn bán hàng giả là thuốc phòng bệnh, thuốc chữa bệnh (Điều 196);

          Về việc phi hình sự hóa đối với một số tội phạm

Với sự phát triển kinh tế - xã hội và hội nhập quốc tế sâu, rộng của nền kinh tế, trước những đòi hỏi của công cuộc công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước thì một số quy định của BLHS về các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế hiện nay không còn phù hợp với yêu cầu phát triển kinh tế đất nước. Do vậy, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã phi hình sự hóa đối với 03 tội phạm được quy định tại BLHS hiện hành, đó là tội kinh doanh trái phép (Điều 159); tội cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng (Điều 165), Tội báo cáo sai trong quản lý kinh tế (Điều 167); Tội quảng cáo gian dối (Điều 168) với những lý do sau:

          Một là, đối với tội cố ý làm trái quy định của nhà nước trong quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng quy định tại Điều 165 BLHS hiện hành.

          Để nền kinh tế thị trường của một quốc gia phát triển lành mạnh, năng động thì cần phải khai thác mọi tiềm năng sẵn có và phát huy hết nguồn lực của mỗi cá nhân, tổ chức qua đó thúc đẩy mọi chủ thể trong xã hội phát huy, tìm tòi, sáng tạo, làm giàu cho bản thân và cho đất nước. Muốn làm được điều này, Nhà nước cần xây dựng hành lang pháp lý để người dân được quyền làm những điều pháp luật không cấm. Với tinh thần đó, thì việc duy trì tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng không đáp ứng được yêu cầu trên. Theo ý kiến của nhiều chuyên gia, tội này được coi như là một cái túi để  xử lý tất cả những trường hợp mà cơ quan tố tụng không thể hoặc không muốn xử lý người phạm tội về những tội phạm khác. Điều này vô hình chung đã làm cho mọi  cá nhân, tổ chức không dám đi đầu, phát huy sáng kiến thúc đẩy sản xuất kinh doanh vì sợ vướng vào tội này. Điều này lại càng nghiêm trọng hơn khi hệ thống pháp luật về quản lý kinh tế của ta đang trong quá trình hoàn thiện, tính ổn định không cao, nên việc tiếp tục duy trì tội này trong BLHS thực sự là một rào cản rất lớn cho quá trình phát triển kinh tế, là cơ sở để các cơ quan tố tụng áp dụng nguyên tắc tương tự - vốn là điều cấm kỵ trong một nền tư pháp hiện đại – để xử lý các hành vi mà BLHS chưa dự liệu trước.

          Việc không quy định thành một tội riêng hành vi cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế, gây hậu quả nghiêm trọng mà thay vào đó, dự thảo BLHS lần này đã bổ sung một số tội danh mới (mang đặc trưng của tội cố ý làm trái) vào từng lĩnh vực cụ thể như: lĩnh vực chứng khoán, bảo hiểm...), đồng thời làm rõ cấu thành tội phạm của những tội phạm đã có sẵn như: trốn thuế, các tội trong lĩnh vực quản lý đất đai, bảo vệ tài nguyên rừng...đây là những cơ sở pháp lý để xử lý những hành vi phạm tội cố ý làm trái trong từng lĩnh vực vụ thể, mà không quy định thành một tội riêng như hiện nay.       

Hai là, việc phi hình sự hóa hành vi báo cáo sai trong quản lý kinh tế (Điều 167) và tội quảng cáo gian dối (Điều 168), xuất phát từ yêu cầu phát huy được tính năng động của các cơ quan, doanh nghiệp trong sản xuất kinh doanh, thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa mà Đảng và Nhà nước ta đã đề ra. Bên cạnh đó, việc loại bỏ các tội danh này trong BLHS sẽ góp phần đảm bảo tính minh bạch, rõ ràng, phù hợp của chính sách hình sự trong việc xử lý người phạm tội, đảm bảo sự chuẩn xác, thống nhất trong chính sách xử lý hình sự. Góp phần tích cực vào việc bảo vệ quyền con người, quyền cơ bản của công dân như đã được khẳng định tại Hiến pháp 2013. Đây chính là một trong những đòi hỏi để thực hiện chiến lược cải cách tư pháp mà Nghị quyết 49/NQ-TW đã đề ra.

Ba là, phi hình sự hóa tội kinh doanh trái phép (Điều 159) xuất phát từ thực tế hiện nay, những lĩnh vực cấm kinh doanh theo quy định của Luật đầu tư năm 2014 thu hẹp lại, theo đó Nhà nước chỉ cấm kinh doanh một số lĩnh vực cụ thể  và những lĩnh vực này đã được quy định tại một số điều luật cụ thể của BLHS các tội phạm liên quan đến sản xuất, vận chuyển, buôn bán hàng cấm; ma túy; vũ khí; buôn bán người.... Bên cạnh đó, với những lĩnh vực kinh doanh có điều kiện mà vi phạm đã bị xử phạt hành chính là đủ sức răn đe. Riêng một số lĩnh vực khác thì BLHS đã có quy định cụ thể như tội vận chuyển hàng hóa, tiền tệ qua biện giới, hoặc một số tội phạm trong lĩnh vực đất đai, bảo hiểm, buôn bán vũ khí, phóng xạ... Do đó, việc duy trì tội kinh doanh trái phép trong BLHS là không còn phù hợp và cần thiết trong thực tế nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa như  hiện nay.

          Về việc hình sự hóa một số hành vi phạm tội trong lĩnh vực bảo hiểm, gồm kinh doanh bảo hiểm, bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế (các Điều 217, 218, 219 và 220 dự thảo BLHS)

          Mặc dù Luật bảo hiểm xã hội đã xác định các hành vi vi phạm pháp luật về bảo hiểm xã hội và quy định những chế tài  xử lý hành chính đối với những hành vi vi phạm này. Tuy nhiên, tình trạng vi phạm pháp luật bảo hiểm xã hội trong những năm gần đây có chiều hướng gia tăng, ảnh hưởng không nhỏ đến quyền lợi của người lao động. Một vấn đề nổi cộm vi phạm pháp luật về bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế là tình trạng chậm đóng, nợ đọng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế ngày càng gia tăng, với số tiền lớn, xảy ra ở hầu hết các tỉnh, thành trên cả nước. Nghiêm trọng có nhiều đơn vị nợ đóng bảo hiểm cho người lao động trong thời gian dài, có trường hợp doanh nghiệp chiếm dụng tiền đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế của người lao động, gây ảnh hưởng đến quyền lợi của người lao động, có hàng trăm nghìn lao động không được hưởng các chế độ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế kịp thời. Bên cạnh đó, trong lĩnh vực kinh doanh bảo hiểm thì tình trạng lợi dụng kẽ hở của pháp luật và thực tiễn kinh doanh của các doanh nghiệp kinh doanh bảo hiểm cũng xuất hiện ngày càng phổ biến. Qua thực tiễn, vi phạm xảy ra ở hầu hết các lĩnh vực kinh doanh bảo hiểm, nhưng tập trung nhiều vào hai lĩnh vực chủ yếu là bảo hiểm phi nhân thọ (bảo hiểm sức khỏe và tai nạn con người, bảo hiểm xe cơ giới, bảo hiểm cháy nổ, bảo hiểm hàng hóa...) và bảo hiểm nhân thọ.

          Mặc dù có thể vận dụng một số quy định của BLHS để xử lý đối với hành vi gian lận bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội và hành vi trục lợi trong kinh doanh bảo hiểm hội. Tuy nhiên, do lĩnh vực bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội và kinh doanh bảo hiểm có những đặc thù. Việc gian lận, trục lợi trong lĩnh vực này có tính chất tương đối phổ biến, không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng tới quyền và lợi ích chính đáng của người lao động, người tham gia bảo hiểm mà còn gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho sự ổn định và phát triển của chính sách an sinh xã hội, ảnh hưởng đến chính sách thu hút đầu tư để phát triển kinh tế của Đảng và Nhà nước.

          Trong bối cảnh Việt Nam đang đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa nền kinh tế thị trường và hội nhập thì việc bảo đảm sự ổn định và phát triển của chính sách an sinh xã hội, bảo vệ lực lượng lao động trong xã hội là một yêu cầu tất yếu. Nền công nghiệp ngày càng phát triển, đất đai dùng vào sản xuất nông nghiệp bị thu hẹp dần đã tạo ra một lực lượng lao động làm công ăn lương dồi dào. Điều này đòi hỏi phải có chính sách an sinh xã hội tốt để đảm bảo các quyền và lợi ích chính đáng của người lao động, bảo đảm sự phát triển bền vững kinh tế - xã hội.

Do vậy, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm 03 tội danh liên quan đến lĩnh vực này, đó là tội trục lợi trong kinh doanh bảo hiểm (Điều 217); tội gian lận bảo hiểm xã hội (Điều 218); tội gian lận bảo hiểm y tế (Điều 219); tội trốn đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm bắt buộc cho người lao động (Điều 220).

Cụ thể hóa một số dấu hiệu định tội, tình tiết định tính, định lượng làm căn cứ định tội hoặc định khung hình phạt đối với các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế

Để đảm bảo tính minh bạch, rõ ràng của các dấu hiệu định tính, định lượng làm căn cứ truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc dấu hiệu định khung tăng nặng trách nhiệm hình sự, các điều luật của chương này đã cụ thể hóa tương đối đầy đủ, rõ ràng các dấu hiệu định tính, định lượng như thu lợi bất chính lớn, thu lợi bất chính rất lớn, thu lợi bất chính đặc biệt lớn (đối với tất cả các điều luật có quy định dấu hiệu này) hoặc dấu hiệu gây hậu quả nghiêm trọng, gây hậu quả rất nghiêm trọng, gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng (các Điều 194, 197, từ Điều 201 đến Điều 215...). Đặc biệt, yếu tố cấu thành cơ bản của hầu hết các tội phạm thuộc chương này đã được cụ thể hóa, như đối với các tội mới được bổ sung vào Chương này (từ Điều 216 đến Điều 222) hoặc một số tội danh hiện hành (Điều 194, 198, các Điều từ 201 đến 204, Điều 207, 208, các Điều từ 227 đến 229).

7. Về các tội phạm về môi trường (Chương XIX)

          Chương XVII Bộ luật hình sự 1999 (sửa đổi, bổ sung năm 2009) gồm có 11 điều (từ Điều 182 - Điều 191a) quy định các tội phạm về môi trường. So với BLHS hiện hành, dự thảo mới đã đề xuất sửa đổi 02 nội dung: (i) Sửa đổi cấu thành các tội phạm về môi trường theo hướng cụ thể hóa các hành vi vi phạm; (ii) Bổ sung 02 tội danh mới; (iii) Mở rộng phạm vi áp dụng và nâng mức phạt tiền; và (iv) Bổ sung chế tài đối với các pháp nhân phạm tội về môi trường.

           Lý do sửa đổi, bổ sung:

Sửa đổi cấu thành các tội phạm về môi trường theo hướng cụ thể hóa các hành vi

Một số tội phạm về môi trường đã được sửa đổi về cấu thành tội phạm theo hướng cụ thể hóa các hành vi và quy định mức định lượng vi phạm cụ thể để xử lý nhằm đảm bảo tính khả thi và thuận lợi cho các cơ quan tiến hành tố tụng, thay cho quy định mang tính chung chung trước đây như quy định tại Điều 182 – Tội gây ô nhiễm môi trường hoặc quy định tại Điều 191a – Tội nhập khẩu phát tán các loài ngoại lai xâm hại (Điều 182 quy định hành vi “thải vào không khí, nguồn nước, đất các chất gây ô nhiễm môi trường, phát tán bức xạ, phóng xạ vượt quá quy chuẩn kỹ thuật quốc gia về chất thải ở mức độ nghiêm trọng”; Điều 191a – Tội nhập khẩu phát tán các loài ngoại lai xâm hại quy định hành vi “cố ý nhập khẩu, phát tán các loài ngoại lai xâm hại gây hậu quả nghiêm trọng”.

Ở lần sửa đổi này, đối với các tội phạm quy định cấu thành vật chất (tức là việc xử lý về hình sự dựa vào hành vi vi phạm) thì việc quy định mức độ nghiêm trọng của hành vi để xử lý về hình sự là dựa trên mức cao nhất của mức xử lý hành chính đối với hành vi vi phạm để định ra ranh giới giữa xử lý hành chính và xử lý hình sự đối với các hành vi vi phạm. Ví dụ: đối với tội gây ô nhiễm môi trường (Điều 231 dự thảo), hành vi xả nước thải có chứa các thông số môi trường nguy hại vượt quy chuẩn kỹ thuật về chất thải có độ pH từ 0 đến dưới 02 hoặc từ 12,85 đến 14 trong trường hợp lượng nước thải từ 12.000m3/ngày đến dưới 20.000m3/ngày thì sẽ bị xử lý hình sự, trong khi theo quy định của Nghị định 179/2013/NĐ-CP của Chính phủ quy định về xử phạt hành chính trong lĩnh vực môi trường thì mức xử phạt cao nhất là xử phạt từ 950 triệu đến một tỷ đồng trong trường hợp lưu lượng trong trường hợp lượng nước thải từ 10.000 m3/ngày trở lên.

Ngoài ra, để xử lý nghiêm các hành vi vi phạm, các trường hợp vi phạm gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trong thì bị xử lý theo khoản 2 với mức phạt tiền từ 2.000.000.000 đồng đến 5.000.000.000 đồng hoặc phạt tù từ 03 năm đến 10 năm ..

Bổ sung 02 tội danh mới: “Tội vi phạm quy định về an toàn vận hành công trình thủy lợi, hồ chứa, liên hồ chứa, đê điều và công trình phòng, chống thiên tai (mới)” (Điều 234 dự thảo) và Tội vi phạm quy định về bảo vệ bờ, bãi sông, các công trình về tài nguyên nước (Điều 235 dự thảo)

          Tội vi phạm quy định về an toàn vận hành công trình thủy lợi, hồ chứa, liên hồ chứa, đê điều và công trình phòng, chống thiên tai được bổ sung nhằm xử lý các hành vi vi phạm các quy định như: Xây nhà, công trình trong phạm vi hành lang bảo vệ an toàn công trình thủy lợi, hồ chứa nước, đê điều, phòng, chống thiên tai; Khoan thăm dò, khảo sát, khai thác đất, đá, cát sỏi, khoáng sản, nước dưới đất trái phép trong phạm vi bảo vệ công trình thủy lợi, hồ chứa nước, đê điều, phòng, chống thiên tai; Sử dụng chất nổ trái phép, gây nổ gây cháy làm nguy hại đến công trình thủy lợi, hồ chứa nước, đê điều, phòng, chống thiên tai; Vận hành trái quy chuẩn kỹ thuật đối với công trình phân lũ, làm chậm lũ, cống qua đê, công trình tràn sự cố, trạm bơm, hồ chứa nước.

          Thực tiễn vừa qua cho thấy nhiều vụ việc các cơ sở thủy điện xả lũ không đảm bảo thời gian thông báo cho các vùng dân cư ở khu vực hạ lưu gây ngập lụt, thiệt hại về vật chất nặng nề cho một số khu vực dân cư đó. Do đó, việc bổ sung quy định này nhằm đảm bảo chế tài mang tính răn đe đối với các hành vi vi phạm quy định về vận hành hồ chứa, liên hồ chứa với chế tài phạt tiền ở khoản 1 cao nhất đến 300 triệu và lên đến 2 tỷ ở khoản 2; cải tạo không giam giữ hoặc phạt tù. Ngoài ra, người phạm tội còn có thể bị cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ 02 đến 05 năm.

          Tội vi phạm quy định về bảo vệ bờ, bãi sông, các công trình về tài nguyên nước được bổ sung nhằm xử lý các hành vi như:khai thác cát, sỏi ở sông, suối trong vùng cấm, tạm thời cấm khai thác cát, sỏi gây sạt lở nghiêm trọng bờ, bãi sông; Phá hoại các công trình bảo vệ, khai thác, sử dụng, quan trắc, giám sát tài nguyên nước, công trình phòng, chống và khắc phục hậu quả tác hại do nước gây ra. Hình phạt tiền quy định đối với tội này lên đến 100 triệu đồng ở khoản 1. Hình phạt tù có thời hạn là đến 1 năm ở khung cơ bản. Trường hợp phạm tội có tổ chức, phạm tội nhiều lần hoặc gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ 1 năm đến 3 năm.

Về việc mở rộng phạm vi áp dụng và nâng mức phạt tiền

Do tính chất nghiêm trọng của các tội phạm môi trường và xét mục đích chủ yếu của các hành vi phạm tội là nhằm thu lợi nên phạm vi áp dụng của hình phạt tiền được mở rộng, mức phạt tiền được nâng lên đảm bảo tính răn đe, trừng trị đối với các hành vi vi phạm.

Về việc mở rộng phạm vi áp dụng của hình phạt tiền: hình phạt tiền đã được bổ sung tại khung cơ bản (khoản 1) tại khoản 1 Điều 237-Tội làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người (đây là điều luật duy nhất không quy định hình phạt tiền tại khung cơ bản tại Bộ luật hiện hành). Hình phạt tiền đã được quy định tại khung tăng nặng của một số điều luật (ví dụ như tại khoản 2 Điều 231 về tội gây ô nhiễm môi trường; Điều 233 về tội vi phạm quy định về phòng ngừa, ứng phó, khắc phục sự cố môi trường; Điều 236 về tội đưa chất thải vào lãnh thổ Việt Nam; Điều 241 về tội vi phạm các quy định về bảo vệ động vật thuộc danh mục loài nguy cấp, quý, hiếm được ưu tiên bảo vệ).

          Về việc nâng mức phạt tiền tại các điều luật: các điều luật đã có sự điều chỉnh theo hướng nâng cao mức phạt tiền đối với các hành vi vi phạm. Mức phạt tiền khởi điểm dựa trên mức xử phạt hành chính cao nhất đối với cùng loại hành vi vi phạm được quy định trong các văn bản về xử phạt vi phạm hành chính, theo đó mức phạt tiền ở khung cơ bản được quy định ở mức rất cao, phù hợp với tính chất và mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội. Ví dụ: Tại khoản 1 Điều 231 quy định tội gây ô nhiễm môi trường  mức phạt tiền được quy định từ 1 tỷ đến 2 tỷ đồng.

8. Về các tội phạm về ma túy (Chương XX)

So với BLHS hiện hành, dự thảo BLHS (sửa đổi) sửa đổi, bổ sung 03 nội dung lớn: (i) bổ sung đối tượng là cây giống cây thuốc phiện, cây cô ca, cây cần sa, hoặc giống cây khác có chứa chất ma túy; (i) Tách Điều 194 BLHS hiện hành thành các tội độc lập nhằm thực hiện chủ trương giảm quy định hình phạt tử hình đối với tội phạm về ma túy và (iii) sửa đổi một số tiết tiết định khung hình phạt nhằm đáp ứng yêu cầu đấu tranh phòng chống tội phạm và đảm bảo sự công bằng giữa các đối tượng phạm tội, nhất là tình tiết liên quan đến hàm lượng chất ma túy.

 Lý do sửa đổi, bổ sung:

Về việc bổ sung đối tượng là cây giống cây thuốc phiện, cây cô ca, cây cần sa, hoặc giống cây khác có chứa chất ma túy

Theo đề xuất của Bộ công an, cần hình sự hóa hành vi tàng trữ, vận chuyển, mua bán, chiếm đoạt các loại giống cây thuốc phiện hoặc các cây khác có chứa chất ma túy vì hành vi này có mức độ nguy hiểm nhất định, là nguyên nhân gây ra tình trạng tái trồng cây thuốc phiện vì trên thực tế, quá trình trồng được cây thuốc phiện hoặc các cây khác có chứa chất ma túy thường phải trải qua khâu gieo hạt, nảy mầm và chăm sóc. Do đó, hành vi tàng trữ, vận chuyển, mua bán, chiếm đoạt các loại giống cây thuốc phiện hoặc các cây khác có chứa chất ma túy làm gia tăng nguy cơ tái trồng cây thuốc phiện, do đó cần phải xử hình sự hóa các hành vi nói trên.

Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng không nên hình sự hóa các hành vi này vì chính sách hình sự của Nhà nước ta trừng trị các hành vi liên quan đến chất ma túy, tiền chất ma túy và các dụng cụ phương tiện dùng vào việc sản xuất, sử dụng trái phép chất ma túy. Mặc dù, BLHS 1999 có quy định về tội trồng cây thuốc phiện hoặc các loại cây khác có chứa chất ma túy (Điều 192) nhưng về bản chất, đây cũng là hành vi sản xuất trái phép chất ma túy, nhưng được quy định thành một tội danh riêng với mức xử lý nhẹ, thể hiện quan điểm lấy giáo dục phòng ngừa làm chính.

Về việc xác định hàm lượng chất ma túy để làm căn cứ định tội, định khung hình phạt

  Trong Danh mục chất ma túy ban hành kèm theo Nghị định
số 82/2013/NĐ-CP ngày 19-7-2013 của Chính phủ thì chất ma túy bao gồm nhiều loại chất gây nghiện, chất hướng thần khác nhau; mỗi loại có cấu tạo, thành phần, mức độ nguy hiểm khác nhau, từ đó các biện pháp quản lý, kiểm soát và xử lý đối với người vi phạm cũng khác nhau.

  Theo quy định tại Chương XVIII của Bộ luật hình sự thì có một số loại thảo mộc có chứa chất ma túy như: lá, hoa, quả cây cần sa; lá côca; quả thuốc phiện; có những chất ma túy được tinh chế qua quá trình sản xuất như: Hêrôin, Côcain, nhựa thuốc phiện, nhựa cần sa, cao côca, các chất ma túy khác ở thể rắn và thể lỏng. Tùy thuộc vào tính chất nguy hiểm của từng loại ma túy, khung hình phạt áp dụng tương ứng với trọng lượng của từng loại chất ma túy được quy định khác nhau. Ví dụ: Theo quy định tại khoản 3 Điều 194 của Bộ luật hình sự thì người mua bán trái phép quả thuốc phiện tươi có trọng lượng từ 50 kg đến dưới 150 kg thì bị phạt tù từ 15 năm đến 20 năm; nếu chất ma túy là Hêrôin thì trọng lượng quy định là từ 30 gam đến dưới 100 gam. Như vậy, việc xác định loại chất ma túy, hàm lượng, trọng lượng chất ma túy trong các vụ án về ma túy là rất quan trọng và là căn cứ để truy cứu trách nhiệm hình sự đối với người phạm tội.

  Theo hướng dẫn tại tiểu mục 1.4 mục 1 phần I Thông tư liên tịch
số 17/2007/TTLT-BCA-VKSNDTC-TANDTC-BTP ngày 24-12-2007 của Bộ Công an, Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Tòa án nhân dân tối cao và Bộ Tư pháp hướng dẫn áp dụng một số quy định tại Chương XVIII “Các tội phạm về ma túy” của Bộ luật Hình sự năm 1999 (sau đây gọi tắt là Thông tư liên tịch số 17), thì: “
Trong mọi trường hợp, khi thu giữ được các chất nghi là chất ma tuý hoặc tiền chất dùng vào việc sản xuất trái phép chất ma tuý thì đều phải trưng cầu giám định để xác định loại, hàm lượng, trọng lượng chất ma tuý, tiền chất. Nếu chất được giám định không phải là chất ma tuý hoặc không phải là tiền chất dùng vào việc sản xuất trái phép chất ma tuý, nhưng người thực hiện hành vi ý thức rằng chất đó là chất ma tuý hoặc chất đó là tiền chất dùng vào việc sản xuất trái phép chất ma tuý, thì tuỳ hành vi phạm tội cụ thể mà truy cứu trách nhiệm hình sự người đó theo tội danh quy định tại khoản 1 của điều luật tương ứng đối với các tội phạm về ma tuý.

  Trường hợp một người biết là chất ma tuý giả nhưng làm cho người khác tưởng là chất ma tuý thật nên mua bán, trao đổi… thì người đó không bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội phạm về ma tuý mà bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản theo Điều 139 Bộ luật hình sự, nếu thoả mãn các dấu hiệu khác nữa trong cấu thành tội phạm của tội này”.

          Tại tiết a và b tiểu mục 1.1 mục 1 phần I Thông tư liên tịch số 17 cũng đã hướng dẫn:

“a) Đối với các chất ma tuý ở thể rắn được hoà thành dung dịch (như dung dịch thuốc phiện, dung dịch hêrôin dùng để tiêm, chích) hoặc chất ma tuý ở thể lỏng đã được pha loãng để tiện cho việc sử dụng thì không coi toàn bộ dung dịch này là chất ma tuý ở thể lỏng mà cần xác định hàm lượng moocphin trong dung dịch để tính trọng lượng của chất ma tuý đó.

b) Đối với xái thuốc phiện thì không coi là nhựa thuốc phiện mà phải xác định hàm lượng moocphin trong xái thuốc phiện để tính trọng lượng của thuốc phiện”.

Có thể nói, yêu cầu về giám định chất ma túy theo các hướng dẫn tại Thông tư liên tịch số 17 nêu trên đã bảo đảm tính đúng đắn, khoa học và được thể hiện rõ ràng; hoàn toàn phù hợp với quy định của Bộ luật hình sự, Luật phòng, chống ma túy và các văn bản pháp luật có liên quan. Tuy nhiên, đã qua 7 năm, các hướng dẫn nêu trên vẫn chưa được các cơ quan tiến hành tố tụng quán triệt và thực hiện đúng. Đến nay, thực hiện tinh thần của Hiến pháp năm 2013 không cho phép tiếp tục vi phạm. Theo Từ điển tiếng Việt thì hàm lượng là “lượng của một chất chứa trong một hỗn hợp hoặc trong một chất nào đó, tính bằng phần trăm (%)[4]. Như vậy, có thể hiểu hàm lượng chất ma túy là phần trăm chất ma túy có trong chất nghi là ma túy được giám định. Phải xác định được hàm lượng chất ma túy có trong chất nghi là ma túy thì cơ quan tiến hành tố tụng mới có thể xác định chính xác được trọng lượng chất ma túy để làm căn cứ truy cứu trách nhiệm hình sự đối với họ. Ví dụ: tang vật nghi là chất ma túy thu giữ được có trọng lượng là 1000 gam; kết quả giám định có 5% là Hêrôin thì trọng lượng Hêrôin được xác định sẽ là 1000 gam x 5% = 50 gam. Nếu cho rằng trọng lượng Hêrôin thu được là 1000 gam thì Tòa án sẽ xử bị cáo ở mức án tử hình; nếu xác định chính xác chỉ có 50 gam Hêrôin thì bị cáo chỉ bị xét xử tối đa là 20 năm tù[5]. Tại Công văn số 20542/QLD-KD ngày 25-11-2014 của Cục quản lý dược, Bộ Y tế gửi Tòa án nhân dân tối cao cũng đã xác định về sự cần thiết phải giám định để xác định loại ma túy, hàm lượng và trọng lượng ma túy khi giải quyết các vụ án về ma túy[6].

          Thực tế hiện nay, do điều kiện cơ sở vật chất, phương tiện kỹ thuật ở một số địa phương còn chưa đáp ứng được yêu cầu của công tác giám định; đặc biệt là ở những khu vực xa trung tâm nên đã nảy sinh những khó khăn, lúng túng trong việc giám định hàm lượng chất ma túy. Tuy nhiên, Việt Nam hiện đã tham gia các Công ước quốc tế về quyền con người. Bởi vậy trong hoạt động điều tra, truy tố, xét xử luôn phải đảm bảo sự công bằng, công lý và vì quyền con người. Những khó khăn, bất cập trong công tác giám định chất ma túy cần phải được giải quyết theo hướng tăng cường năng lực cho các cơ quan có chức năng giám định trong tố tụng hình sự, đặc biệt là việc trang bị máy móc, phương tiện kỹ thuật và đào tạo nghiệp vụ. Có thực hiện nghiêm việc giám định hàm lượng chất ma túy theo đúng hướng dẫn tại Thông tư liên tịch số 17 thì Tòa án mới có căn cứ để tuyên một bản án đúng người, đúng tội, đúng pháp luật, tránh oan sai và bỏ lọt tội phạm. Nếu khi thụ lý hồ sơ vụ án từ Viện kiểm sát mà trong hồ sơ không có kết quả giám định hàm lượng chất ma túy trong các chất thu giữ được nghi là chất ma túy thì không có đủ căn cứ để Tòa án giải quyết vụ án và có thể dẫn đến kết quả xét xử bị oan sai, đặc biệt là đối với những vụ án nghiêm trọng, có mức án chung thân hoặc tử hình; hậu quả xảy ra sẽ là rất lớn, thậm chí không thể khắc phục được và Tòa án là chủ thể phải chịu trách nhiệm về hậu quả này.

Về tách Điều 194 BLHS hiện hành thành các tội độc lập nhằm thực hiện chủ trương giảm quy định hình phạt tử hình đối với tội phạm về ma túy

Tử hình là hình phạt nghiêm khắc nhất trong hệ thống hình phạt quy định trong BLHS. Thực tiễn áp dụng hình phạt tử hình trong nhiều thập kỷ qua cho thấy, hình phạt này đã đem lại những tác dụng nhất định trong việc trừng trị những người phạm tội đặc biệt nghiêm trọng và giáo dục người khác tôn trọng pháp luật. Tuy nhiên, mặt trái của hình phạt này là tước đi quyền sống - quyền cơ bản, quan trọng nhất của con người, tước bỏ cơ hội tái hòa nhập cộng đồng và phục thiện của người bị kết án. Thực tiễn đấu tranh phòng chống tội phạm cho thấy, không có một nền tư pháp nào trên thế giới có thể bảo đảm chính xác tuyệt đối, không có oan sai và nếu oan sai trong việc kết án và thi hành án tử hình xảy ra thì không còn khả năng khắc phục sai lầm. Do đó, nhiều quốc gia trên thế giới đang tiếp tục thu hẹp phạm vi hình phạt tử hình và tiến tới xóa bỏ hoàn toàn loại hình phạt này trong hệ thống hình phạt. Trong thời điểm hiện nay, việc tiếp tục nghiên cứu đề xuất hạn chế hình phạt tử hình ở nước ta là sự thể hiện tinh thần của Hiến pháp năm 2013 trong việc ghi nhận và bảo vệ quyền sống của con người, đồng thời tiếp tục thực hiện chủ trương, chính sách của Đảng về giảm hình phạt tử hình trong các Nghị quyết của Đảng như: Nghị quyết số 08/NQ-TW ngày 02/01/2002 và Nghị quyết số 49/NQ-TW ngày 02/6/2005 của Bộ Chính trị về Chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020. Theo đó, Nghị quyết số 49/NQ-TWđã khẳng định chủ trương "Hạn chế áp dụng hình phạt tử hình theo hướng chỉ áp dụng đối với một số ít loại tội phạm đặc biệt nghiêm trọng". Bên cạnh đó, việc tiếp tục hạn chế hình phạt tử hình ở nước ta còn nhằmđáp ứng yêu cầu hội nhập quốc tế vì đến nay, Việt Nam đã trở thành thành viên của nhiều điều ước quốc tế về quyền con người, trong đó liên quan trực tiếp đến quyền sống như Tuyên ngôn nhân quyền năm 1948; Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị năm 1966 và Công ước về quyền trẻ em năm 1989. Các Công ước này đưa ra những nguyên tắc cụ thể định hướng cho việc áp dụng cũng như thi hành hình phạt tử hình ở những quốc gia mà hình phạt tử hình chưa được xoá bỏ, ví dụ như: chỉ được phép áp dụng án tử hình đối với những tội ác nghiêm trọng nhất, căn cứ vào luật pháp hiện hành tại thời điểm tội phạm được thực hiện hoặc là không được phép tuyên án tử hình đối với người phạm tội dưới 18 tuổi và không được thi hành án tử hình đối với phụ nữ đang mang thai.

          Qua số liệu thống kê của các cơ quan chức năng, số lượng các bị cáo bị kết án tử hình chủ yếu về tội phạm ma túy. Do đó, dù có bỏ hình phạt tử hình đối với các tội phạm nêu trên thì cũng không giảm án tử hình trên thực tế được bao nhiêu, bởi lẽ, thực tiễn cho thấy số án tử hình chủ yếu tập trung vào tội tàng trữ, vận chuyển, mua bán trái phép hoặc chiếm đoạt chất ma tuý (Điều 194 BLHS hiện hành). Do vậy, để góp phần giảm án tử hình trên thực tế dự thảo sửa đổi Điều 194 của BLHS hiện hành về tội tàng trữ, vận chuyển, mua bán trái phép hoặc chiếm đoạt chất ma tuýtheo hướng tách riêng thành các tội danh độc lập, đồng thời chỉ giữ lại hình phạt tử hình đối với tội mua bán trái phép chất ma túy. Còn đối với các tội danh khác thì mức hình phạt cao nhất là tù chung thân.

Quy định này một mặt, hạn chế việc áp dụng hình phạt tử hình đối với các tội phạm ma túy chủ yếu về hành vi tàng trữ, vận chuyển chất ma túy đang diễn ra hiện nay, mặt khác, góp phần cá thể hoá các đối tượng phạm tội để bảo đảm chỉ áp dụng hình phạt tử hình đối với những người phạm tội đến mức đáng phải chịu như vậy. Trường hợp chứng minh được hành vi tàng trữ, vận chuyển trái phép chất ma túy nằm trong quy trình mua bán trái phép chất ma tuý có tổ chức, tiếp tay cho hoạt động mua bán trái phép chất ma tuý thì người có hành vi này sẽ bị xử lý về tội mua bán trái phép chất ma tuý. Còn nếu chỉ đơn thuần là hành vi tàng trữ hoặc vận chuyển thuê chất ma tuý trái phép, nhất là vận chuyển thuê để lấy tiền thì hình phạt tù chung thân đối với người phạm tội là đủ nghiêm khắc.

9. Về các tội xâm phạm an toàn cộng cộng, trật tự công cộng (Chương XIX Dự thảo BLHS)

So với BLHS hiện hành,dự thảo BLHS sửa đổi một số nội dung sau: (i) Tách thành các mục riêng để có chính sách xử lý cho phù hợp; (ii) Tội phạm hóa một số hành vi phạm tội mới; (iii) Điều chỉnh lại một số cấu thành đáp ứng yêu cầu đấu tranh phòng chống tội phạm

 Lý do sửa đổi, bổ sung:

Tách thành các mục riêng để có chính sách xử lý cho phù hợp

Theo đó, dự thảo tách thành 3 mục lớn gồm: Mục A. Các tội xâm phạm an toàn giao thông; Mục B: Tội phạm trong lĩnh vực côngnghệthôngtin, viễnthông, mạnginternet và Mục C. Các tội phạm khác xâm phạm an toàn công cộng.

Qua rà soát BLHS cho thấy, Chương các tội xâm phạm an toàn cộng cộng, trật tự công cộng trong BLHS hiện hành có một số lượng Điều luật và tội danh nhiều nhất trong các chương. Giữa các nhóm hành vi có cùng tính chất lại không được phân biệt với nhau nên gây khó khăn cho quá trình áp dụng. Mặt khác, việc quy định vào cùng một chương các hành vi phạm tội có tính chất và mức độ nguy hiểm khác nhau sẽ gây khó khăn cho việc phân hóa trách nhiệm hình sự. Do đó, một số ý kiến cho rằng, nên tách thành các chương độc lập để có điều kiện phân hóa trách nhiệm hình sự được minh bạch hơn. Tuy nhiên, việc tách thành một chương riêng đòi hỏi cần có thêm thời gian và nghiên cứu cu đáo, nên trước dự thảo tách thành 3 mục và thể hiện trong dự thảo gồm: nhóm các tội liên quan đến an toàn giao thông; nhóm các tội liên quan đến mạng máy tính, mạng internet và thiết bị số; Nhóm các tội phạm khác xâm phạm an toàn, trật tự công cộng.

Tội phạm hóa một số hành vi phạm tội mới

Nhằm để bảo vệ tốt hơn quyền được sống trong một môi trường an lành của người dân đồng thời đáp ứng yêu cầu đấu tranh chống các hành vi của một số người vì lợi ích cá nhân mà bất chấp đến an nguy về tính mạng, sức khỏe của người khác đã thực hiện các hành vi cố ý đặt, rải vật sắc, nhọn trên đường bộ (tách từ khoản 2 Điều 203 Tội cản trở giao thông đường bộ); hay sản xuất, kinh doanh thực phẩm không đảm bảo an toàn (sửa đổi Điều 244: tội vi phạm quy định về an toàn thực phẩm).

Trong quá trình soạn thảo có ý kiến khác cho rằng, hành vi đặt, rải vật sắc, nhọn trên đường bộ cũng là hành vi cản trở giao thông đường bộ, đã coi là tình tiết tăng nặng (khoản 2 Điều 203) nên không cần phải tách thành tội riêng; đối với tội sản xuất, kinh doanh thực phẩm không đảm bảo an toàn, cần cân nhắc kỹ vì có thể dẫn đến việc xử lý tràn lan (vi phạm rất nhiều) và trên thực tế, mặc dù BLHS đã có quy định về hành vi này nhưng thực tế xét xử rất ít. 

Về vấn đề này, mặc dù hành vi đặt, rải vật sắc, nhọn trên đường bộ cũng là hành vi cản trở giao thông đường bộ nhưng mức độ nguy hiểm cao hơn những hành vi khác, đồng thời thể hiện ý thức chủ quan của người phạm tội vì động cơ kinh tế mà bất chấp việc gây thiệt hại cho tính mạng, nghiêm trọng cho sức khỏe và tài sản của người tham gia giao thông, nên cần quy định thành tội riêng để có chính sách xử lý nghiêm khắc hơn;

Bên cạnh đó, mặc dù BLHS đã có tội vi phạm quy định về an toàn, vệ sinh thực phẩm nhưng phạm vi quá rộng, đồng thời phải có hậu quả xảy ra mới truy cứu TNHS (việc chứng minh là rất khó) nên trên thực tế ít được xử lý. Cần điều chỉnh lại chính sách xử lý theo hướng cụ thể hơn như: chỉ coi là tội phạm khi người phạm tội thực hiện hành vi với lỗi cố ý;  hành vi phạm tội là hành vi sản xuất, kinh doanh thực phẩm không đảm bảo an toàn; căn cứ vào số lượng thực phẩm vi phạm để truy cứu TNHS mà không căn cứ vào việc có gây hậu quả chết người , gây thương tích, tổn hại cho sức khỏe của người tiêu dùng hay không. Dự thảo xây dựng trên quan điểm này.

Điều chỉnh lại một số cấu thành đáp ứng yêu cầu đấu tranh phòng chống tội phạm

Trongthời đạicôngnghệthôngtin, côngnghệsốpháttriểnnhư hiệnnay, nhiềungười đã sửdụngcôngnghệthôngtin; mạngviễnthông, mạnginternet (trênthếgiớiảo) đểthựchiệnhànhviphạmtộinhư trộmcắp, lừa đảo, truycậpbấthợpphápvàohệthống, tấncônghệthốngmạng, vukhống, làmnhụcngườikhác…gâyhậuquả đặcbiệtnghiêmtrọng.TheoBáocáocủaBộCôngan, cáchànhviphạmtộinàythuộchainhóm: (i) Nhómcáchànhviphạmtộimangtínhtruyềnthốngvà (ii) Nhómhànhvi đặctrưngcủaloạitộiphạmnày. Tuy nhiên, đối với các trường hợp có tính chất của tội phạm truyền thống như: lừa đảo, trộm cắp, vu khống nhưng nếu thực hiện thông qua các phương tiện này thì có khả năng gây ra hậu quả đặc biệt nghiêm trọng và nếu chỉ coi là tính tiết tăng nặng định khung trong môt số tội phạm tương ứng thì không phản ánh hết bản chất nguy hiểm của hành vi. Ví dụ: hành vi trộm cắp qua mạng. nhờ sử dụng công nghệ, người phạm tội có thể trộm cắp của hàng chục ngàn người với số tiền của mối người chỉ rất nhỏ, nhưng tổng số tiền trộm cắp thì rất lớn và căn cứ Điều 138 hiện hành thì sẽ không sử lý được. Hay hành vi vu khống, chỉ cần nhấn phím, là hàng vạn người có thể biết….nên không thể sử dụng tội vu khống, tuyên truyền chống Nhà nước thông thường để xử lý.

Nhóm tội này được chia thành hai loại: các hành vi xâm phạm sự an toàn của hệ thống mạng máy tính, mạng viễn thông, mạng internet (quy định là cấu thành hình thức) và nhóm các hành vi sử dụng công nghệ này để chiếm đoạt tài sản hoặc kinh doanh trái phép (CTTP vật chất). Do đó, dự thảo bỏ dấu hiệu hậu quả vì hành vi này xâm phạm sự an toàn của hệ thống mạng máy tính, mạng internet… nên cần xử lý ngay mà không cần đợi hậu quả. Ví dụ: website Chính phủ hoặc hệ thống ngân hàng bị ngừng hoạt động trong 01 ngày, thì không thể lượng được giá trị thiệt hại là bao nhiêu. Cụ thể, bỏ “gây hậu quả nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng” thời gian qua loại tội phạm này gia tăng và có diễn biến phức tạp, tuy nhiên chưa xét xử được vụ nào, một phần là do bế tắc trong công tác giám định.

          10. Về các tội xâm phạm trật tự quản lý hành chính (Chương XXII)

          So với BLHS hiện hành, Dự thảo BLHS (sửa đổi) có một số sửa đổi, bổ sung sau:  (i) Đề xuất bỏ tội không chấp hành các quyết định hành chính của cơ quan nhà nước có thẩm quyền về việc đưa vào cơ sở giáo dục, cơ sở chữa bệnh, quản chế hành chính; (ii) Sửa đổi, bổ sung các hành vi liên quan đến báo chí, xuất bản cho phù hợp với Luật xuất bản mới; (iii) Tách tội cố ý làm lộ bí mật nhà nước; tội chiếm đoạt, mua bán, tiêu hủy tài liệu bí mật nhà nước (điều 263)  ra thành 2 tội danh riêng biệt.

           Lý do sửa đổi, bổ sung:

          Bỏ tội không chấp hành các quyết định hành chính của cơ quan nhà nước có thẩm quyền về việc đưa vào cơ sở giáo dục, cơ sở chữa bệnh, quản chế hành chính

Đối với biện pháp đưa vào cơ sở giáo dục, cơ sở chữa bệnh, theo quy đinh tại các Điều 99, 100, 101, 102, 104 của Luật xử lý vi phạm hành chính năm 2012, thẩm quyền áp dụng các biện pháp này do Tòa án quyết định. Do đó, nếu không chấp hành quyết định của Tòa án thì được xác định là tội không chấp hành án (Điều 304 BLHS hiện hành). 

Mặt khác, đối với biện pháp quản chế hành chính, theo Pháp lệnh xử lý vi phạm hành chính, quản chế hành chính là biện pháp do chủ tịch UBND tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương quyết định áp dụng với người vi phạm pháp luật. Hành vi của họ phương hại đến an ninh quốc gia nhưng chưa đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự. Người bị quản chế phải cư trú, làm ăn sinh sống tại một địa phương nhất định và chịu sự quản lý, giáo dục của chính quyền, nhân dân địa phương. Thời hạn quản chế từ 6 tháng đến 2 năm.Theo quy định hiện hành, biện pháp quản chế hành chính đã bị bãi bỏ. Vì vậy, dự thảo đã bỏ tội này.

          Sửa đổi, bổ sung tội vi phạm các quy định về hoạt động xuất bản cho phù hợp với Luật xuất bản

          Dự thảo mô tả cụ thể các hành vi phạm tội và các dấu hiệu cấu thành tội phạm gồm: (a) Không tuân thủ quy định về biên tập và duyệt bản thảo nhưng vẫn xuất bản xuất bản phẩm trên 03 lần mà chưa bị xử phạt hành chính về hành vi này hoặc vượt quá mức xử phạt hành chính; (b) In trên 2.000 bản đối với từng xuất bản phẩm mà không có xác nhận đăng ký xuất bản, không có quyết định xuất bản hoặc giấy phép xuất bản tài liệu không kinh doanh; không có bản thảo đã được ký duyệt theo quy định của pháp luật; (c) Không nộp xuất bản phẩm lưu chiểu nhưng vẫn phát hành xuất bản phẩm trên 03 lần mà chưa bị xử phạt hành chính về hành vi này hoặc phát hành xuất bản phẩm có nội dung bị cấm theo quy định của Luật Xuất bản; (d) Phát hành trên 2.000 bản xuất bản phẩm mà không có quyết định phát hành theo quy định; (đ) Xuất bản, in hoặc phát hành xuất bản phẩm đã bị đình chỉ phát hành, bị thu hồi, tịch thu, cấm lưu hành, tiêu hủy hoặc nhập khẩu trái phép với số lượng trên 500 bản đối với từng xuất bản phẩm; (e) Đăng tải trên phương tiện điện tử xuất bản phẩm có nội dung bị cấm theo quy định của pháp luật hoặc không có xác nhận đăng ký xuất bản, không có quyết định xuất bản, không có bản thảo đã được ký duyệt mà xuất bản phẩm đó; (g) Thay đổi, làm sai lệch nội dung bản thảo đã được ký duyệt hoặc bản thảo tài liệu không kinh doanh đã có dấu của cơ quan cấp giấy phép xuất bản để xuất bản, in, phát hành xuất bản phẩm dẫn đến nội dung vi phạm điều cấm của Luật Xuất bản gây hậu quả nghiêm trọng.

          Tách tội cố ý làm lộ bí mật nhà nước; tội chiếm đoạt, mua bán, tiêu hủy tài liệu bí mật nhà nước (Điều 263 BLHS hiện hành) thành 2 tội danh riêng biệt

Vì hành vi cố ý làm lộ bí mật nhà nước và mua bán bí mật nhà nước có mức độ nguy hiểm cho xã hội cao hơn so với hành vi chiếm đoạt, tiêu huỷ tài liệu bí mật nhà nước. Do đó, dự thảo tách tội cố ý làm lộ bí mật nhà nước; tội chiếm đoạt, mua bán, tiêu hủy tài liệu bí mật nhà nước (Điều 263)thành hai tội là: Tội cố ý làm lộ bí mật nhà nước; tội mua bán bí mật nhà nước (Điều 348) và Tội tội chiếm đoạt, tiêu hủy bí mật nhà nước (Điều 349), đồng thời bổ sung một số tình tiết tăng nặng nhằm tăng cường tính minh bạch và tạo điều kiện thuận lợi hơn khi áp dụng pháp luật.

11. Về Chương các tội phạm về chức vụ (Chương XXIII)

Chương XXIII của dự thảo BLHS gồm 15 điều (từ Điều 365 đến Điều 379) chia hai mục: mục A quy định về các tội phạm tham nhũng và mục B quy định về các tội phạm khác về chức vụ.

Dự thảo Bộ luật sửa đổi, bổ sung các tội phạm về chức vụ theo hướng thể chế hoá chủ trương, nghị quyết của Đảng về chống tham nhũng, khắc phục những bất cập trong quá trình đấu tranh phòng, chống tội phạm, phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế, xã hội, chính trị của đất nước, cũng như bảo đảm thực thi các nghĩa vụ mà chúng ta đã cam kết theo Công ước chống tham nhũng, cụ thể là: i) điều chỉnh khái niệm tội phạm về chức vụ theo hướng mở rộng, bao gồm cả một số hành vi tội phạm về chức vụ xảy ra trong khu vực tư (ngoài Nhà nước) như: tham ô tài sản; nhận hối lộ; đưa hối lộ; môi giới hối lộ; ii) điều chỉnh một số cấu thành tội phạm, của hối lộ; iii) quy định hành vi đưa hối lộ công chức nước ngoài, công chức của tổ chức quốc tế công; vi) quy định hình phạt tiền là hình phạt chính và hình phạt cải tạo không giam giữ áp dụng đối với các tội phạm tham nhũng; vi) bổ sung trách nhiệm hình sự của pháp nhân đối với một số tội phạm cụ thể

i)Điều chỉnh khái niệm tội phạm về chức vụ theo hướng mở rộng, bao gồm cả một số hành vi tội phạm về chức vụ xảy ra trong khu vực tư

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Do tính chất nghiêm trọng và mức độ ảnh hưởng ngày càng lan rộng của tham nhũng trong khu vực tư, là hệ quả việc việc tư nhân hóa mạnh mẽ các hoạt động trước đây vốn thuộc chức năng công như: giáo dục, y tế, phúc lợi xã hội… Công ước chống tham nhũng yêu cầu các quốc gia thành viên cần thiết phải tăng cường các biện pháp đấu tranh chống tham nhũng không chỉ trong lĩnh vực công mà trong lĩnh vực tư. Theo quy định tại Điều 21 Công ước chống tham nhũng thì các quốc gia cần áp dụng các biện pháp lập pháp và các biện pháp cần thiết khác để hình sự hóa hối lộ trong khu vực tư, theo đó, hối lộ trong khu vực tư gồm hai dạng hành vi tương tự như hối lộ trong khu vực công là đưa hối lộ và nhận hối lộ. Bên cạnh đó, Điều 22 Công ước yêu cầu các quốc gia thành viên xem xét hình sự hóa hành vi của người điều hành hay làm việc, ở bất kỳ cương vị nào, cho tổ chức thuộc khu vực tư biển thủ tài sản, quỹ tư hoặc chứng khoán hoặc bất kỳ thứ gì khác có giá trị mà người này được giao quản lý do vị trí của mình, nếu hành vi biển thủ đó được thực hiện một cách cố ý trong quá trình hoạt động kinh tế, tài chính hoặc thương mại.

BLHS 1999 mới chỉ dừng lại đối với các hành vi tham nhũng trong lĩnh vực công mà chưa ghi nhận về tội phạm tham nhũng trong khu vực tư và vì vậy chưa có các quy định pháp luật tương ứng, kèm theo các biện pháp xử lý hình sự đối với loại tội phạm này, mặc dù, một số hành vi tương tự  xảy ra trong khu vực tư, theo quy định của BLHS vẫn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự, ví dụ: hành vi chiếm đoạt tài sản của người điều hành hay làm việc ở bất kỳ cương vị nào cho tổ chức thuộc khu vực tư mà biển thủ tài sản, quỹ tư được giao quản lý thì tuỳ từng trường hợp cụ thể có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo Điều 140 BLHS - Tội lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản hoặc theo Điều 139 BLHS- Tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Tuy nhiên, nhìn chung những quy định hiện hành của BLHS là chưa thực sự phù hợp và chưa phản ánh đúng bản chất của tội phạm tham nhũng theo yêu cầu của Công ước. Hơn nữa, thực tiễn đấu tranh phòng chống tội phạm cũng cho thấy sự bất cập trong chính sách xử lý đối với các hành vi lợi dụng chức vụ quyền hạn để trục lợi do có sự phân biệt giữa khu vực nhà nước và khu vực tư, thậm chí nhiều hành vi tương tự như tham nhũng nhưng diễn ra trong khu vực tư nhân thì không thể xử lý được. Mặt khác, xuất phát từ thực tiễn về việc xử lý hành vi tham nhũng đối với tài sản của doanh nghiệp có phần vốn góp của nhà nước, trong đó có sự đan xen về sở hữu mà trong nhiều trường hợp không thể tách biệt giữa tài sản, phần vốn góp của nhà nước với tài sản, phần vốn góp của tư nhân, việc xác định xử lý trách nhiệm của cá nhân là người có chức vụ, quyền hạn trong loại hình doanh nghiệp này rất khó khăn.

Trong bối cảnh ngành kinh tế tư nhân đang ngày càng phát triển vàgiữvị tríthen chốt trong nền kinh tế quốc dân, để giải quyết được những bất cập nêu trên, cũng như nhằm đáp ứng những đòi hỏi nội tại của Việt Nam hiện nay trong công cuộc đấu tranh phòng, chống tham nhũng, bảo đảm sự tương thích với các yêu cầu của Công ước chống tham nhũng thì việc hình sự hóa các hành vi tham nhũng trong khu vực tư là hết sức cần thiết, theo đó người có chức vụ, quyền hạn thuộc các thành phần ngoài nhà nước đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn mà thực hiện hành vi phạm tội vì vụ lợi (ví dụ: hành vi nhận tiền của hối lộ của người có thẩm quyền trong lĩnh vực tư nhân) phải được xác định là những hành vi tham nhũng để có chính sách xử lý thống nhất và phù hợp.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Dự thảo BLHS (sửa đổi) bổ sung khái niệm tội phạm về tham nhũng với nội hàm rộng hơn, bao gồm cả các tội phạm về tham nhũng trong khu vực tư (Điều 365 dự thảo). Cụ thể là:

+ Sửa đổi BLHS theo hướng quy định: tội phạm chức vụ bao gồm tội phạm tham nhũng và những tội phạm khác về chức vụ .

+  Bổ sung khái niệm tội phạm tham nhũng: “Các tội phạm tham nhũng là những hành vi xâm phạm hoạt động đúng đắn của cơ quan, tổ chức do người có chức vụ thực hiện trong khi thực hiện nhiệm vụ vì mục đích vụ lợi”

+ Về phạm vi các tội phạm tham nhũng trong khu vực tư: Dự thảo Bộ luật giới hạn phạm vi tội phạm tham nhũng trong lĩnh vực tư chỉ bao gồm Tội tham ô tài sản, Tội nhận hối lộ, Tội đưa hối lộ và Tội môi giới hối lộ (khoản 4 Điều 365 dự thảo Bộ luật).

ii) Sửa đổi, bổ sung cấu thành Tội nhận hối lộ,  Tội đưa hối lộ, quy định rõ “của hối lộ”

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

 Theo quy định tại khoản 2 Điều 15 Công ước về chống tham nhũng, yếu tố khách quan bắt buộc trong cấu thành tội nhận hối lộ là hành vi đòi hỏi hoặc chấp nhận của hối lộ và sự liên hệ giữa những hành vi này với hành xử của công chức khi thi hành công vụ. Việc đòi hỏi hoặc chấp nhận có thể được do công chức trực tiếp thực hiện hoặc qua trung gian. Lợi ích không chính đáng có thể dành cho chính bản thân công chức hoặc cho người khác, ví dụ, họ hàng người thân của công chức đó, hoặc có thể dành cho một thực thể khác. Về chủ quan, yếu tố bắt buộc là việc cố ý đòi hỏi hoặc chấp nhận lợi ích không chính đáng với mục đích thay đổi hành xử của một người trong quá trình người đó thực hiện trách nhiệm chính thức.

Đống thời Công ước cũng quy định “của hối lộ” là bất kỳ lợi ích nào, có thể là lợi ích vật chất hoặc phi vật chất.

Theo quy định tại Điều 279 BLHS hiện hành thì hành vi của người nào lợi dụng chức vụ, quyền hạn là trực tiếp hoặc qua trung gian đã nhận hoặc sẽ nhận tiền, tài sản hoặc lợi ích vật chất khác dưới bất kỳ hình thức nào có giá trị từ hai triệu đồng. BLHS hiện hành xem “đòi hối lộ” tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự tại khoản 2 mà không phải là một hành vi cấu thành tội phạm độc lập như quy định của Công ước. Hơn nữa, theo quy định của BLHS 1999 “của hối lộ” chỉ bao gồm tiền, tài sản hoặc lợi ích vật chất khác.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Để đáp ứng yêu cầu của Công ước, đồng thời để bảo đảm xử lý nghiêm minh các hành vi nhũng nhiễu, đòi hối lộ, có thể xử lý sớm hành vi này ngay cả khi chưa người phạm tội chưa nhận tiền hối lộ hoặc lợi ích khác, dự thảo Bộ luật sửa đổi Điều 279 theo hướng bổ sung hành vi “đòi hối lộ” vào cấu thành định tội (Điều 367 dự thảo Bộ luật). Đồng thời, để bảo đảm sự thống nhất về kỹ thuật lập pháp với quy định về Tội nhận hối lộ, dự thảo Bộ luật quy định một cách cụ thể hơn về hành vi đưa hối lộ như sau: “người nào trực tiếp hay qua trung gian đã đưa hoặc sẽ đưa cho người có chức vụ, quyền hạn bất kỳ lợi ích nào...”. (khoản 1 Điều 367 dự thảo). Dự thảo cũng bổ sung “lợi ích phi vật chất” vào các điều luật liên quan.

iii) Hối lộ công chức nước ngoài, các tổ chức quốc tế công

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Theo quy định của Công ước, chủ thể của các hành vi tham nhũng trước hết là “công chức” và khái niệm công chức trong phạm vi điều chỉnh của Công ước là tương đối toàn diện, bao gồm cả hai đối tượng: (1) công chức của quốc gia; (2) công chức của nước ngoài và công chức làm việc tại các tổ chức quốc tế công. Nhóm đối tượng này chủ yếu được đề cập dưới dạng là chủ thể của hành vi thụ động hối lộ theo quy định tại Điều 16 của Công ước.

BLHS năm 1999 chưa có quy định về hành vi phạm tội hối lộ công chức nước ngoài hoặc công chức của tổ chức quốc tế công theo quy định của Công ước. Trong bối cảnh cảnh hội nhập kinh tế quốc tế hiện nay, các quốc gia khác nhau trên thế giới, các tổ chức quốc tế, tổ chức phi Chính phủ đóng một vai trò quan trọng trong sự nghiệp xây dựng và phát triển kinh tế - xã hội ở nước ta thông qua các hoạt động hợp tác, hỗ trợ, viện trợ, tài trợ, v.v…. của các tổ chức này. Việc một người nào đó vì vụ lợi mà đưa hối lộ công chức nước ngoài hay tổ chức quốc tế công để dành những ưu thế trong các hoạt động nêu trên cũng đã xảy ra trong thực tiễn, vì vậy, để bảo đảm sự cạnh tranh lành mạnh, sự công bằng trong xã hội và giữ gìn quan hệ với các nước việc bổ sung hành vi đưa hối lộ công chức nước ngoài hay công chức của tổ chức quốc tế công là cần thiết.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

 Dự thảo BLHS bổ sung hành vi đưa hối lộ cho công chức nước ngoài, công chức làm việc tại các tổ chức quốc tế công theo hướng sửa đổi, bổ sung Điều 289 BLHS hiện hành về tội đưa hối lộ theo hướng chỉ rõ đối tượng được đưa hối lộ, bao gồm cả công chức nước ngoài, công chức làm việc tại các tổ chức quốc tế công (khoản 6 Điều 377 dự thảo)

vi) Bổ sung hình phạt cải tạo không giam giữ, hình phạt tiền là hình phạt chính đối với một số tội phạm về chức vụ

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Chế tài đối với tội phạm về chức vụ hiện nay tương đối nghiêm khắc, loại hình phạt chủ yếu là tù, chỉ trong vài cấu thành cơ bản quy định hình phạt cải tạo không giam giữ (ví dụ: khoản 1 Điều 281, Điều 288,…).  Nhằm thể chế hóa chủ trương của Đảng về hoàn thiện chính sách hình sự theo tinh thần Nghị quyết 49/NQ-TW về hoàn thiện chính sách xử lý người phạm tội theo hướng giảm khả năng áp dụng hình phạt tù, mở rộng phạm vi áp dụng các hình phạt không mang tính giam giữ như cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ đối với một số tội phạm chức vụ ít nghiêm trọng hoặc nghiêm trọng cần bổ sung hình phạt cải tạo không giam giữ tại một số cấu thành cơ bản, nhằm tạo tính linh hoạt cho Tòa án xem xét áp dụng hình phạt phù hợp với từng trường hợp cụ thể.  Hơn nữa, về bản chất của các tội phạm về chức vụ là có tính chất vụ lợi, thông thường nhân thân người phạm tội là tốt, do đó, đối với tội ít nghiêm trọng hoặc nghiêm trọng thì việc áp dụng các chế tài không giam giữ cũng bảo đảm tính răn đe, phòng ngừa tội phạm.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Dự thảo BLHS bổ sung hình phạt cải tạo không giam giữ đối với các tội ít nghiêm trọng hoặc nghiêm trọng tại các cấu thành cơ bản của Tội tham ô tài sản (Điều 366 dự thảo), Tội nhận hối lộ (Điều 367 dự thảo), Tội lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản (Điều 368 dự thảo),Tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ (Điều 369), Tội lạm quyền trong khi thi hành công vụ (Điều 370 dự thảo), Tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn gây ảnh hưởng đối với người khác để trục lợi (Điều 371 dự thảo),  Tội giả mạo trong công tác (Điều 372 dự thảo), Tội đưa hối lộ (Điều 377 dự thảo), Tội môi giới hối lộ (Điều 378 dự thảo), Tội lợi dụng ảnh hưởng đối với người có chức vụ quyền hạn để trục lợi (Điều 379 dự thảo).

v) Quy định trách nhiệm hình sự của pháp nhân đối với một số tội phạm cụ thể:

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm tham nhũng cho thấy, trên thực tế đã xuất hiện nhiều hành vi của đại diện công ty, doanh nghiệp vì muốn giành được các lợi thế trong hoạt động sản xuất, kinh doanh, đấu thầu cho công ty, doanh nghiệp của mình mà thực hiện một số hành vi như đưa hối lộ người có chức vụ, quyền hạn,... Tuy nhiên, theo BLHS sự hiện hành, không thể xử lý hình sự loại hành vi này của công ty, doanh nghiệp. Vì vậy, cùng với việc quy định trách nhiệm hình sự của pháp nhân trong lần sửa đổi, bổ sung BLHS lần này, cần có cơ chế xử lý đối với các pháp nhân thực hiện các hành vi liên quan đến tham nhũng.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Dự thảo quy định trách nhiệm hình sự đối với pháp nhân về 02 tội là đưa hối lộ và nhận hối lộ theo hướng bổ sung 01 khoản về trách nhiệm hình sự của pháp nhân tại Điều 367 và Điều 377 dự thảo Bộ luật.

12. Về các tội xâm phạm hoạt động tư pháp (Chương XXIV)

Chương XXVI của dự thảo BLHS gồm 25 điều (từ Điều 380 đến Điều 404) quy định các tội xâm phạm hoạt động tư pháp. Nội dung sửa đổi, bổ sung tập trung vào 06 vấn đề lớn: i) sửa đổi phạm vi các tội xâm phạm hoạt động tư pháp; ii) mở rộng phạm vi chủ thể một số tội phạm, đối tượng tác động của tội phạm; iii) loại trừ trách nhiệm hình sự đối với một số chủ thể Tội từ chối khai báo, kết luận giám định hoặc từ chối cung cấp tài liệu; vi) tăng nặng hình phạt đối với một số tội phạm cụ thể; v) bổ sung một số cấu thành tăng nặng trách nhiệm hình sự và các tình tiết tăng nặng định khung; iv) bổ sung tội vi phạm quy định về giam giữ (Điều 402 dự thảo) và tội không tôn trọng toà án (Điều 404 dự thảo). Cụ thể như sau:

 i) Sửa đổi phạm vi các tội xâm phạm hoạt động tư pháp

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Điều 292 BLHS hiện hành quy định khái niệm về các hành vi xâm phạm hoạt động tư pháp theo hướng hẹp, chỉ trong phạm vi hoạt động của các cơ quan điều tra, kiểm sát, xét xử, thi hành án. Tuy nhiên, theo tinh thần các Nghị quyết của Bộ Chính trị về cải cách tư pháp, khái niệm quyền tư pháp trong Hiến pháp năm 2013 và các quy định của pháp luật hiện hành về các hoạt động tố tụng tư pháp thì hiện nay vẫn chưa thật rõ nội hàm của một số khái niệm liên quan đến hoạt động tư pháp như "quyền tư pháp", "cơ quan tư pháp", "hoạt động tư pháp". Tuy nhiên, có thể nhận thấy rõ là các khái niệm này không đồng nhất với nhau. Tòa án là cơ quan duy nhất được giao thực hành quyền tư pháp nhưng không có nghĩa là chỉ có Tòa án mới tiến hành các hoạt động tư pháp.  Trong quá trình thảo luận các ý kiến đều thống nhất cho rằng, khái niệm về tội xâm phạm hoạt động tư pháp quy định tại Điều 292 là chưa bao quát hết phạm vi các chủ thể tham gia hoạt động tư pháp.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Dự thảo BLHS sửa đổi theo hướng quy định khái niệm các tội xâm phạm hoạt động tư pháp một cách khái quát "là những hành vi xâm phạm hoạt động tố tụng và thi hành án” (Điều 380 dự thảo).

ii) Mở rộng phạm vi chủ thể một số tội phạm, đối tượng tác động của tội phạm

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Cùng với việc sửa đổi khái niệm các tội xâm phạm hoạt động tư pháp theo hướng mở rộng nêu trên, tại một số tội phạm cụ thể thì phạm vi chủ thể thực hiện tội phạm (ví dụ: chủ thể tội ra quyết định trái pháp luật quy định tại Điều 296 BLHS hiện hành ) hoặc đối tượng tác động của tội phạm (ví dụ đối tượng bị ép buộc làm trái pháp luật quy định tại Điều 297 BLHS hiện hành) cũng được điều chỉnh theo hướng mở rộng nhằm bảo đảm phù hợp với quy định của Hiến pháp năm 2013, Bộ luật tố tụng hình sự và các văn bản pháp luật có liên quan khác, bảo đảm việc áp dụng điều luật được chính xác, thống nhất.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

+ Chủ thể thực hiện tội ra quyết định trái pháp luật là người có thẩm quyền trong hoạt động khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án (Điều 385 dự thảo).

+ Chủ thể của tội dùng nhục hình (Điều 386 dự thảo), tội bức cung (Điều 387 dự thảo) được bổ sung thêm loại chủ thể có liên quan trong “thi hành các biện pháp xử lý vi phạm hành chính tước tự do”.

+ Chủ thể của tội làm sai lệch hồ sơ vụ án, vụ việc (Điều 388 dự thảo) được bổ sung thêm “những người khác có nhiệm vụ, quyền hạn trong hoạt động tư pháp.

+ Sửa đổi khái niệm “nhân viên tư pháp” trong tội ép buộc nhân viên tư pháp làm trái pháp luật bằng khái  niệm “người có thẩm quyền trong hoạt động tố tụng và thi hành án”

+ Mở rộng phạm viđối tượng bỏ trốn trong tội thiếu trách nhiệm để người bị giam, giữ trốn (Điều 389 dự thảo); đối tượng được tha trái pháp luật trong Tội tha trái pháp luật người đang bị giam, giữ (Điều 391 dự thảo) và đối tượng được đánh tháo trong Tội đánh tháo người bị giam, giữ, người đang bị dẫn giải, người đang bị xét xử  (Điều 400 dự thảo) theo hướng thay cụm từ “người bị giam, tạm giữ” quy định tại khoản 1 Điều này bằng cụm từ “người bị bắt, người bị tạm giữ, tạm giam, người đang chấp hành hình phạt tù”.

iii) Loại trừ trách nhiệm hình sự đối với một số chủ thể Tội từ chối khai báo, kết luận giám định hoặc từ chối cung cấp tài liệu

 - Lý do sửa đổi, bổ sung:

Theo quy định của BLHS hiện hành (Điều 308), chủ thể của Tội từ chối khai báo, kết luận giám định hoặc từ chối cung cấp tài liệu ngoài đối tượng là người tham gia tố tụng như giám định viên, phiên dịch viên,...thì còn có thể là người làm chứng, người chứng kiến, người biết rõ về tội phạm mà từ chối khai báo,... Tuy nhiên, thực tiễn công tác phòng, chống tội phạm cho thấy, hiện nay, do chúng ta chưa có cơ chế hữu hiệu để bảo vệ nhân chứng, vì vậy, người dân ít khi chủ động khai báo thậm chí là buộc phải từ chối khai báo để tự bảo vệ mình và gia đình khỏi sự đe doạ của bọn phạm tội. Do vậy, một khi Nhà nước chưa có cơ chế bảo vệ người làm chứng thì không nên buộc họ phải chịu trách nhiệm hình sự nếu từ chối khai báo.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Điều 395 dự thảo Bộ luật sửa đổi, bổ sung theo hướng khoanh chủ thể của tội này chỉ bao gồm giám định viên, phiên dịch viên.

vi) Tăng nặng hình phạt đối với một số tội phạm cụ thể:

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Chính sách xử lý hình sự đối với nhóm các tội xâm phạm hoạt động tư pháp về cơ bản là tương đối nghiêm khắc, tuy nhiên, liên quan đến hình phạt đối với một số tội phạm trực tiếp xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự nhân phẩm của cá nhân trong hoạt động tư pháp như dùng nhục hình, bức cung, ra bản án trái pháp luật,.... đòi hỏi phải được xử lý nghiêm khắc hơn mới đáp ứng được yêu cầu bảo vệ nhóm quyền theo tinh thần Hiến pháp năm 2013 cũng như chủ trương tại các Nghị quyết của Đảng về tăng cường xử lý nghiêm khắc hơn đối với những tội phạm là người có thẩm quyền trong thực thi pháp luật, những người lợi dụng chức vụ, quyền hạn để phạm tội. Ví dụ: Có thể nói, tội dùng nhục hình là biểu hiện của tội cố ý gây thương tích theo Điều 104 BLHS có yếu tố lợi dụng chức vụ, quyền hạn và do đó, về mặt nguyên tắc phải xử lý nặng hơn tội cố ý gây thương tích thông thường do có tình tiết tăng nặng lợi dụng chức vụ, quyền hạn. Tuy nhiên, so sánh hình phạt của hai tội này cho thấy, tội cố ý gây thương tích theo quy định  thì mức hình phạt cao nhất là từ 12 năm đến 20 năm hoặc tù chung thân trong trường hợp gây thương tích nặng hoặc làm chết người,… còn hình phạt cao nhất đối với tội dùng nhục hình là 15 năm tù. Như vậy, có thể thấy sự không cân xứng về hình phạt giữa những tội giống nhau về bản chất.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Để bảo đảm tính cân xứng giữa các tội phạm, đáp ứng yêu cầu đấu tranh phòng, chống tội phạm cũng như bảo đảm sự công bằng trong xử lý tội phạm, dự thảo BLHS nâng mức hình phạt cao nhất đối với một số tội, cụ thể như sau:

- Mười hai năm tù đối với Tội không truy cứu trách nhiệm hình sự người có tội (Điều 382 dự thảo).

- Tù chung thân đối với Tội dùng nhục hình và Tội bức cung (Điều 386, 387 dự thảo) đối với trường hợp gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng, tương đương với mức cao nhất của Tội cố ý gây thương tích.

v) Bổ sung một số cấu thành tăng nặng trách nhiệm hình sự và các tình tiết tăng nặng định khung hình phạt

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Theo quy định tại chương XXII BLHS thì có một số tội chỉ thiết kế một khung hình phạt mà không có khung tăng nặng, hoặc các khung tăng nặng chưa dự liệu được nhiều các tình tiết phát sinh trong thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm xâm phạm hoạt động tư pháp. Do đó, việc nghiên cứu để bổ sung các tình tiết mới là cần thiết nhằm cá thể hoá trách nhiệm hình sự, bảo đảm chính sách xử lý nghiêm minh đối với các trường hợp phạm tội có tính chất nghiêm trọng hơn. Đồng thời bảo đảm sự minh bạch, rõ ràng của các điều luật, tạo điều kiện để các cơ quan tiến hành tố tụng áp dụng thống nhất trong quá trình xử lý vụ việc.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

+ Dự thảo Bộ luật bổ sung khung tăng nặng trách nhiệm hình sự đối với tội dùng nhục hình (Điều 386), tội bức cung (Điều 387), tội không thi hành án (Điều 392), tội không chấp hành án (Điều 393).

+ Dự thảo bổ sung nhiều tình tiết tăng nặng định khung hình phạt đối với đa số các tội xâm phạm hoạt động tư pháp.

iv) Hình sự hoá một số tội xâm phạm hoạt động tư pháp

a) Bổ sung tội vi phạm các quy định về giam giữ (Điều 401)

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Thực tiễn quản lý các cơ sở giam giữ trong những năm gần đây cho thấy, tình trạng vi phạm pháp luật tại các cơ sở này của người chấp hành án ngày càng gia tăng cả về số lượng lẫn tính chất phức tạp và mức độ nghiêm trọng. Một số vi phạm chủ yếu như nổi loạn, gây rối, chống phá các cơ sở giam giữ; chế tạo vận chuyển, mua bán, tàng trữ, sử dụng máy móc, thiết bị thông tin liên lạc tại ccs cơ sở giam giữ;...nhiều trường hợp, phạm nhân móc nối với cán bộ quản giáo, các cơ sở bên ngoài để thực hiện các hành vi vi phạm. Theo thống kê của Bộ Công an, chỉ riêng năm 2010 có 7.328 lượt phạm nhân vi phạm pháp luật, vi phạm các quy định của cơ sở giam giữ. Để bảo đảm an ninh, an toàn cho các cơ sở giam giữ, góp phần nâng cao hiệu quả đấu tranh phòng, chống các hành vi vi phạm, tạo môi trường lành mạnh cho các đối tượng cải tạo, trong sạch hoá đội ngũ cán bộ, nâng cao niềm tin của nhân dân đối với cơ quan thực thi pháp luật, việc hình sự hoá một số hành vi phạm của phạm nhân cũng như của cán bộ thực thi nhiệm vụ tại các cơ sở giam giữ là cần thiết.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Bổ sung 01 tội về vi phạm quy định về giam giữ(Điều 401), theo đó, người nào mà cố ý vi phạm quy định của pháp luật về giam giữ như nổi loạn, gây rối, chống phá cơ sở giam giữ, hủy hoại, cưỡng đoạt tài sản của cơ sở giam giữ,...gây hậu quả nghiêm trọng hoặc đã bị xử lý kỷ luật từ 2 lần trở lên hoặc đã bị xử phạt hành chính mà còn vi phạm thì sẽ bị xử lý trách nhiệm hình sự.

b) Bổ sung tội không tôn trọng Toà án (Điều 404)

- Lý do sửa đổi, bổ sung:

Một trong những trở ngại lớn trong quá trình xử lý các vụ án hiện nay là ý thức chấp hành pháp luật của một số cá nhân rất hạn chế, nhiều phiên toà đã phải tạm thời ngừng hoặc bị gây rối nghiêm trọng do người tham dự phiên toà, đặc biệt là người phạm tội, người nhà nạn nhân mắng chửi, thoá mạ Hội đồng xét xử, đập phá tài sản ngay tại phòng xét xử,... Hành vi này gây ảnh hưởng xấu trong dư luận xã hội, làm giảm uy nghiêm của cơ quan công quyền. Do vậy, để bảo đảm sự tôn nghiêm của pháp luật, trật tự tại phiên toà, việc quy định chế tài hình sự để xử lý đối với hành vi nói trên là cần thiết.

- Nội dung sửa đổi, bổ sung:

Bổ sung tội không tôn trọng toà án, theo đó, người nào thoá mạ, xúc phạm nghiêm trọng danh dự, nhân phẩm thành viên Hội đồng xét xử, người tiến hành tố tụng khác hoặc có hành vi đập phá tài sản tại phòng xét xử sẽ bị xử lý hình sự (Điều 404).

13. Về các tội xâm phạm nghĩa vụ, trách nhiệm quân nhân (Chương XXV)

Các hành vi xâm phạm nghĩa vụ, trách nhiệm của quân nhân đã được quy định tại Chương XXIII BLHS 1999 (sửa đổi, bổ sung năm 2009) với 31 điều luật (từ Điều 315đến Điều 350), trong đó có 01 điều giải thích thuật ngữ (Điều 315). Tại dự thảo BLHS (sửa đổi) đã đề xuất sửa đổi, bổ sung 06 nội dung như sau:

(i) đổi tên chương “Các tội xâm phạm nghĩa vụ, trách nhiệm của quân nhân” thành chương “Các tội xâm phạm hoạt động quân sự” và sửa lại khái niệm về tội xâm phạm hoạt động quân sự;

(ii) hình sự hóa một số hành vi xâm phạm tới hoạt động quân sự. Cụ thể, dự án BLHS (sửa đổi) đã đề xuất quy định 04 tội danh mới gồm tội ra mệnh lệnh trái pháp luật (Điều 407); tội thiếu trách nhiệm trong thực hiện nhiệm vụ công tác quân sự gây hậu quả nghiêm trọng (Điêu 410); tội vắng mặt trái phép (Điều 417) và tội hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng vũ khí quân dụng, trang bị kỹ thuật quân sự (Điều 429);

(iii) sửa đổi về mặt kỹ thuật theo hướng tách một số tội có chủ thể tội phạm, đối tượng tác động khác nhau trong cùng một điều luật thành các điều độc lập và ghép một số điều có hành vi phạm tội giống nhau thành một điều luật;

(iv) điều chỉnh mức hình phạt được quy định trong các điều luật theo hướng giảm thời hạn áp dụng hình phạt tù và hạn chế hình phạt tử hình;

(v) bổ sung yếu tố gây hậu quả nghiêm trọng trong dấu hiệu định tội của Tội cản trở đồng đội thực hiện nhiệm vụ (Điều 411 của dự thảo Bộ luật);

 Lý do sửa đổi, bổ sung:

Về đổi tên chương thành “Các tội xâm phạm hoạt động quân sự” và sửa lại khái niệm về tội xâm phạm hoạt động quân sự.

Việc sửa đổi này nhằm thể hiện đầy đủ và bao quát hết các hành vi, đối tượng áp dụng của chương, dự thảo BLHS (sửa đổi) đề xuất đổi tên chương “Các tội xâm phạm nghĩa vụ, trách nhiệm của quân nhân” thành chương “Các tội xâm phạm hoạt động quân sự”. Cùng với đó, Điều 315 BLHS 1999 với nội dung quy định các chủ thể phải chịu trách nhiệm hình sự về các tội xâm phạm nghĩa vụ, trách nhiệm của quân nhân được sửa đổi thành Điều 403 với nội dung giải thích khái niệm các tội xâm phạm hoạt động quân sự. Cụ thể, tại điều này đã định nghĩa các tội phạm xâm phạm hoạt động quân sự là những hành vi xâm phạm chế độ hoạt động quân sự do các chủ thể sau đây thực hiện:

+ Quân nhân tại ngũ, công nhân viên quốc phòng;

+ Quân nhân dự bị trong thời gian tập trung huấn luyện hoặc kiểm tra tình trạng sẵn sàng chiến đấu;

+ Dân quân, tự vệ trong thời gian tập trung huấn luyện hoặc phối thuộc với quân đội trong chiến đấu, phục vụ chiến đấu;

+ Công dân được điều động, trưng tập hoặc hợp đồng dài hạn vào phục vụ trong quân đội.

Như vậy, so với BLHS 1999, dự thảo BLHS (sửa đổi) đã bổ sung thêm chủ thể của Chương này. Cụ thể là dân quân, tự vệ trong thời gian tập trung huấn luyện và công dân phục vụ trong quân đội theo hợp đồng dài hạn. Việc bổ sung các chủ thể này để phù hợp với các quy định liên quan đến hoạt động quân sự như Luật dân quân tự vệ, pháp luật về lao động.

Về việc hình sự hóa một số hành vi xâm phạm tới hoạt động quân sự, dự thaỏ BLHS (sửa đổi) đã đề xuất quy định 04 tội danh mới gồm tội ra mệnh lệnh trái pháp luật (Điều 407); tội thiếu trách nhiệm trong thực hiện nhiệm vụ công tác quân sự gây hậu quả nghiêm trọng (Điêu 410); tội vắng mặt trái phép (Điều 417) và tội hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng vũ khí quân dụng, trang bị kỹ thuật quân sự (Điều 429).

+ Tội ra mệnh lệnh trái pháp luật được đề xuất quy định nhằm đấu tranh phòng, chống hành vi lợi dụng quyền hạn để ra mệnh lệnh trái pháp luật, vượt thẩm quyền. Đồng thời, việc quy định tội phạm đối với hành vi này nhằm bảo đảm tính thống nhất, đồng bộ của quy định pháp luật, không phân biệt giữa quân nhân phải chấp hành mệnh lệnh với quân nhân ra mệnh lệnh. Theo đó, người nào lợi dụng chức vụ, quyền hạn ra mệnh lệnh trái pháp luật gây hậu quả nghiêm trọng thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 05 năm.

Phạm tội thuộc một trong các trường hợp: trong chiến đấu, trong khu vực có chiến sự hoặc gây hậu quả rất nghiêm trọng thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm.

Phạm tội gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng hoặc trong trường hợp đặc biệt khác thì bị phạt tù từ 07 năm đến 15 năm.

+ Đối với tội thiếu trách nhiệm trong thực hiện nhiệm vụ công tác quân sự gây hậu quả nghiêm trọng có chủ thể là người được giao nhiệm vụ chỉ huy công tác quân sự hoặc quản lý tài sản. Hành vi khách quan của tội này là không thực hiện hoặc thực hiện không đúng, không đầy đủ quy định của Nhà nước, Quân đội về chỉ huy, điều hành nhiệm vụ công tác quân sự hoặc quản lý tài sản gây hậu quả nghiêm trọng.

Hình phạt được áp dụng đối với tội này là bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm.

Phạm tội thuộc một trong các trường hợp: là sĩ quan hoặc chỉ huy; trong chiến đấu; trong khu vực có chiến sự; trong trường hợp đặc biệt khác; gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm.

+ Tội vắng mặt trái phép trước đây đã được quy định tại BLHS 1985 và đến BLHS 1999 thì phi hình sự hóa. Tuy nhiên, qua thực tiễn, nhận thấy hành vi này trong một số trường hợp có ảnh hưởng nghiêm trọng tới kỷ luật của quân đội và thường được xử lý về tội bỏ vị trí chiến đấu. Như vậy, không thể hiện đúng bản chất của hành vi khách quan và mục đích của người thực hiện hành vi. Do đó, để xử lý đúng tính chất của hành vi vi phạm, tội vắng mặt trái phép đã được đề xuất bổ sung trong lần này. Tuy nhiên, phạm vi xử lý đối với hành vi vắng mặt trái phép được đề xuất trong dự án BLHS (sửa đổi) rất hạn chế. Hành vi vắng mặt trái phép chỉ bị xử lý hình sự khi đã bị xử lý kỷ luật về hành vi này mà còn vi phạm hoặc hành vi vắng mặt trái phép gây hậu quả nghiêm trọng.

+ Hình sự hóa hành vi hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng vũ khí quân dụng, trang bị kỹ thuật quân sự. Tại Điều 429dự án BLHS (sửa đổi) đã quy định trách nhiệm hình sự đối với hành vi này. Cụ thể, Điều 429 quy định tội hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng vũ khí quân dụng, trang bị kỹ thuật quân sự. Việc bổ sung hành vi này nhằm đáp ứng yêu cầu thực tiễn phòng, chống tội phạm và để đảm bảo tính thống nhất với các quy định khác của BLHS như tội hủy hoặc hoặc cố ý làm hư hỏng tài sản quy định tại chương các tội xâm phạm sở hữu. Theo đó, người nào hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng vũ khí quân dụng, trang bị kỹ thuật quân sự, nếu không thuộc trường hợp quy định tại Điều 115 và Điều 317 của Bộ luật thì bị phạt tù từ 02 năm đến 07 năm.

Về việc tách một số tội có chủ thể tội phạm, đối tượng tác động khác nhau trong cùng một điều luật thành các điều độc lập và ghép một số điều có hành vi phạm tội giống nhau thành một điều luật

Nhằm đảm bảo sự minh bạch, tính logic của BLHS, một số điều luật của Chương các tội xâm phạm hoạt động quân sự đã được sửa đổi, bổ sung theo hướng tách một số tội có chủ thể tội phạm, đối tượng tác động khác nhau trong cùng một điều luật thành các điều độc lập và ghép một số điều có hành vi phạm tội giống nhau thành một điều luật. Cụ thể như sau:

- Đối với 03 tội: tội làm nhục, hành hung người chỉ huy hoặc cấp trên; tội làm nhục hoặc dùng nhục hình đối với cấp dưới; tội làm nhục, hành hung đồng đội do tồn tại một số bất cập như đã trình bày ở trên, nên trong lần sửa đổi BLHS lần này đề xuất nhập lại thành hai tội: tội làm nhục đồng đội và tội hành hung đồng đội. Theo dự thảo BLHS (sửa đổi) thì hành vi hành hung đồng đội đã được cụ thể hóa thêm một bước. Cụ thể hành vi hành hung được hiểu là hành vi cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của đồng đội mà không thuộc trường hợp quy định tại Điều 134 của Bộ luật. Đồng thời, dự thảo đã quy định bổ sung thêm một số tình tiết định khung tăng nặng tại khoản 2 của mỗi điều luật để phù hợp với thực tiễn (các tình tiết: chủ thể phạm tội là chỉ huy hoặc sỹ quan; đối với chỉ huy hoặc cấp trên; vì lý do công vụ của nạn nhân và phạm tội trong khu vực có chiến sự).

Với việc sửa đổi các điều này, dự thảo Bộ luật cũng đã phi hình sự hóa đối với hành vi dùng nhục đối với cấp dưới quy định tại BLHS 1999.

- Các điều  327, 328, 336 BLHS 1999 cũng đã được tách ra thành các điều độc lập như sau:

+ Điều 327 của BLHS hiện hành được tách thành hai điều: Điều 420. Tội cố ý làm lộ bí mật công tác quân sự và Điều 421. Tội chiếm đoạt, mua bán hoặc tiêu hủy tài liệu bí mật công tác quân sự.

+ Điều 328 BLHS hiện hành được tách thành hai điều: Điều 422. Tội vô ý làm lộ bí mật công tác quân sự và Điều 423. Tội làm mất tài liệu bí mật công tác quân sự.

+ Điều 336 BLHS 1999 tách thành hai điều: Điều 433. Tội cố ý bỏ thương binh, tử sĩ hoặc không chăm sóc, cứu chữa thương binh và Điều 434. Tội chiếm đoạt hoặc hủy hoại di vật của tử sĩ.

Về hình phạt áp dụng đối với các tội xâm phạm hoạt động quân sự:

Đáp ứng yêu cầu của cải cách tư pháp về hạn chế hình phạt tử hình trong quy định của BLHS và hạn chế hình phạt tù, trên cơ sở rà soát, tổng kết thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm, dự án BLHS (sửa đổi) đã đề xuất điều chỉnh mức hình phạt được quy định trong các điều luật theo hướng giảm thời hạn áp dụng hình phạt tù và hạn chế hình phạt tử hình. Cụ thể, có 11 điều quy định thời hạn áp dụng hình phạt tù giảm tại các khoản hoặc một trong các khoản quy định tại điều luật so với BLHS năm 1999; có 02 điều bỏ hình phạt tử hình (Điều 408. Tội chống mệnh lệnh; Điều 414. Tội đầu hàng địch); có 02 điều bỏ hình phạt tù chung thân (Điều 415. Tội khai báo hoặc tự nguyện làm việc cho địch khi bị bắt làm tù binh; Điều 416. Tội bỏ vị trí chiến đấu hoặc không làm nhiệm vụ trong chiến đấu).

          Đối với tội cản trở đồng đội thực hiện nhiệm vụ, để đảm bảo tính khả thi và đáp ứng yêu cầu của thực tiễn đấu tranh phòng, chống tội phạm, Điều 411 dự án BLHS (sửa đổi) đã bổ sung yếu tố gây hậu quả nghiêm trọng trong dấu hiệu định tội. Như vậy, có sự thay đổi cơ bản trong cấu thành tội phạm của tội cản trở đồng đội thực hiện nhiệm vụ, từ cấu thành hình thức sang cấu thành vật chất.

III. CÁC QUY ĐỊNH LIÊN QUAN ĐẾN HIỆU LỰC CỦA BLHS

Phần này bổ sung thêm 03 tội, thực chất là những quy đinh về hiệu lực thi hành của BLHS và các quy đinh liên quan đến điều khoản chuyển tiếp. Bên cạnh đó, liên quan đến vấn đề mở rộng nguồn của luật hình sự, dự thảo BLHS (sửa đổi) bổ sung một điều tại phần điều khoản thi hành quy định nguyên tắc quy định và áp dụng quy định về tội phạm và hình phạt trong luật khác. Theo đó, khi sửa đổi, bổ sung hoặc ban hành luật để điều chỉnh lĩnh vực mới, đặc thù mà xét thấy do yêu cầu cấp thiết của công tác đấu tranh phòng, chống tội phạm và hội nhập quốc tế cần thiết phải bổ sung tội danh mới trong lĩnh vực đó, thì trên cơ sở các quy định tại Phần chung của Bộ luật này, Quốc hội có thể quy định tội phạm kèm theo hình phạt ngay trong luật này. Dự thảo BLHS (sửa đổi) bổ sung quy định này với mục đích mở rộng nguồn của pháp luật hình sự, theo đó, tội phạm và hình phạt không chỉ được quy định trong BLHS mà có thể quy định ở một số luật chuyên ngành khác, nhưng cũng chỉ áp dụng trong những trường hợp thật cấp thiết đối với một số lĩnh vực đặc thù nhất định nhằm đáp ứng yêu cầu cấp thiết của thực tiễn hoặc yêu cầu hội nhập quốc tế mà không có đủ điều kiện để sửa đổi, bổ sung BLHS. Do vậy, về cơ bản, tội phạm và hình phạt vẫn được quy định tập trung chủ yếu ở BLHS./.

                                                

                                               BAN SOẠN THẢO BỘ LUẬT HÌNH SỰ


[1]Tại Nghị quyết số 22/NQ-CP ngày 22/3/2014 về phiên họp chuyên đề xây dựng pháp luật tháng 3 năm 2014 Chính phủ đã chỉ đạo ”cần thiết phải quy định trách nhiệm hình sự đối với các pháp nhân kinh tế trên cơ sở nghiên cứu, xác định rõ những vấn đề cụ thể có liên quan, bảo đảm phù hợp với thực tiễn nước ta và tính khả thi”. Quan điểm này cũng nhận được sự đồng tình của Ban Chỉ đạo cải cách tư pháp Trung ương (Thông báo số 21-TB/BCĐCCTPTW ngày 19/09/2014 về kết quả Phiên họp thứ 16 của Ban Chỉ đạo cải cách tư pháp Trung ương và Báo cáo số 41-BC/BCĐCCTPTW ngày 19/09/2014 về ý kiến của Ban Chỉ đạo cải cách tư pháp Trung ương về một số nội dung cơ bản của việc sửa đổi, bổ sung Bộ luật hình sự, Bộ luật dân sự).

[2] Theo Báo cáo của Toà án nhân dân tối cao: Năm 2007, số người chưa thành niên phạm tội bị tuyên phạt tù có thời hạn là 2.934/5.466 bị cáo, chiếm 53,7%; năm 2008, số người chưa thành niên bị tuyên phạt tù có thời hạn là 2.337/4.581 bị cáo, chiếm 51%, và năm 2009, số lượng này là 2.211/3.897 bị cáo, chiếm 56,7%.

[3] Theo số liệu năm 2010 của Bộ Công an, tỉ lệ tái phạm của người chưa thành niên là 44%.

[4] Xem Từ điển tiếng Việt, Viện Ngôn ngữ học; NXB Đà Nẵng - Trung tâm Từ điển học xuất bản năm 2003; tr. 418.

[5]  Theo quy định tại Điều 194 của Bộ luật hình sự thì người mua bán trái phép Hêrôin từ 30 gam đến dưới 100 gam thì bị phạt tù đến 20 năm; nếu từ 100 gam Hêrôin trở lên thì có thể bị phạt chung thân hoặc tử hình.

[6] Theo Công văn số 20542/QLD-KD của Cục quản lý dược, Bộ Y tế ngày 25-11-2014 gửi Tòa án nhân dân tối cao thì: Chất ma túy cần được xác định và phân loại khác nhau vì trong Danh mục các chất ma túy do Ủy ban kiểm soát ma túy quốc tế cũng như danh mục các chất ma túy do Chính phủ ban hành kèm theo Nghị định số 82/2013/NĐ-CP ngày 19/7/2013 bao gồm nhiều loại chất ma túy khác nhau, mỗi loại có cấu tạo, thành phần, mục đích sử dụng khác nhau, từ đó có các biện pháp quản lý, kiểm soát phù hợp cũng như xử lý theo các mức độ khác nhau, ví dụ: Điều 194 BLHS quy định tội tràng trữ, vận chuyển, mua bán trái phép hoặc chiếm đoạt chất ma túy trong một khung hình phạt: Heroin hoặc Cocain có trọng lượng từ 5gam đến dưới 30 gam nhưng các chất ma túy khác ở thể rắn khác có trọng lượng từ 20 gam đến dưới 100 gam…

Thông tư cũng quy định việc xác định hàm lượng của chất ma túy vì hàm lượng của một chất là lượng của một chất chứa trong một hỗn hợp hoặc trong một chất nào đó. Ví dụ: hàm lượng Vitamin trong râu quả, hàm lượng vàng trong mỏ quặng ... Như vậy trọng lượng vàng chứa trong khối mỏ quặng sẽ  khác với trọng lượng toàn bộ khối mỏ quặng đó. Các thuốc gây nghiện, thuốc hướng tâm thần dùng để chữa bệnh cũng vậy ... hàm lượng của chất gây nghiện có trong thuốc khác với trọng lượng của viên thuốc ... Như vậy, việc xác định loại ma túy, hàm lượng và trọng lượng của từng chất ma túy là cần thiết vì xác định chính xác số lượng chất gây nghiện, chất hướng thần chứa trong đó ...

Bài viết khác:

Bài viết liên quan: