CÔNG LÝ CỦA MỸ
Chính phủ phản động Mỹ vừa bỏ tù nhiều đảng viên cộng sản, vì có tội tuyên truyền Cộng sản.
Song Chính phủ Mỹ đối với bọn có tội ăn trộm, ăn cướp, buôn lậu, giết người, bắt cóc, tống tiền thì thế nào?
Hôm 1-5-1951, Ủy ban Điều tra của Thượng nghị viện Mỹ vừa ra một bản báo cáo dày 200 trang về vấn đề này và kết luận rằng: “Xã hội Mỹ không thể hoàn toàn tẩy sạch những tội ác có tổ chức”.
Vì sao? Vì “bọn chỉ huy những tội ác ấy rất khôn khéo. Chúng mua chuộc các người đại biểu của pháp luật, của tòa án, của các tổ chức chính trị, các người tai mắt trong kinh tế và các báo chí… Hơn nữa: Nhiều chủ nhà máy giúp cho chúng phát tài để chúng giúp cho họ trị công nhân và công chức, phá hoại các công hội và các cuộc bãi công”.
Thế là rõ: Quốc hội Mỹ đã thừa nhận rằng những tổ chức chính trị, kinh tế, tài chính, pháp luật, báo chí của Mỹ thông đồng với lũ trộm cướp để ăn hối lộ và để trị những công nhân và công chức giác ngộ và vì vậy, Mỹ không nên tẩy bọn trộm cướp đó.
Đ.X.
Báo Cứu quốc ngày 6-8-1951
*
* *
QUỶ SỨ MỸ
Ngoài tên quỷ sứ, không còn biết dùng tên gì để gọi bọn Mỹ hung ác dã man. Bà con hãy xem:
Hôm 30 - 01, chúng rót 3 vạn 6 nghìn lít bom dầu xuống vùng Vu-ôn (Su-won) ở Triều Tiên đốt cháy 26 thành thị và làng mạc trong một khu rộng 60km. Đó chỉ là một ví dụ. Báo Phi-ga-rô (Figaro) ngày 12-2 viết: “Triều Tiên ngày nay giống một vùng sa mạc…”
Ngoài bom đạn, Mỹ còn dùng thuốc độc. Hãng thông tin UP Mỹ viết: “Mỹ mỗi năm tốn 12 triệu đô la để nuôi thuốc độc. Hôm 18 tháng 5 chiếc tàu số 1.091 đến bến Nguyên Sơn tiêm thuốc độc vào tù binh (quân tình nguyện Trung Quốc) để thí nghiệm. Mấy hôm sau tàu ấy đến đảo Cự-tế tiêm thuốc độc vào tù binh Triều Tiên. Mỗi ngày tiêm vào 3000 người”. Báo Tin hàng tuần (News Week) của Mỹ hôm 9-4 cũng đăng tin ấy. Hơn nữa, trước khi rút lui khỏi một vùng nào chúng tiêm bệnh đậu mùa vào nhân dân vùng ấy, để cho bệnh lây lan đến bộ đội Trung - Triều. (Báo cáo của Bộ Ngoại giao Triều Tiên)
Hãng thông tin AP (8-7) đăng tin: Máy bay Mỹ từ Tây Đức sang rải trùng sâu bọ xuống đồng ruộng Tiệp Khắc. Máy bay Liên Xô sang giúp Tiệp Khắc tiêu diệt những trùng sâu bọ ấy.
Như vậy, Mỹ không phải quỷ sứ là gì!
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 8-8-1951
*
* *
MỒ CHA KHÔNG KHÓC, KHÓC MỒ MỐI
Mỹ đưa tiền đưa thuốc đi giúp các nước. Trong lúc đó, nhân dân Mỹ sống thế nào?
Ngày mùng 5-7, Tổng thống Mỹ nói: Có 32 triệu người Mỹ không có thầy thuốc. Năm ngoái hơn 1 triệu người Mỹ chết vì bệnh lỵ, bệnh đau ruột. Hơn sáu mươi vạn người Mỹ có bệnh thần kinh (điên), hơn 25 triệu người có bệnh này hoặc bệnh khác. Đại đa số người Mỹ không có tiền mời thầy, mua thuốc.
Hôm 18 - 8, Ủy ban Kinh tế của Quốc hội Mỹ báo cáo: “Hơn 10 triệu gia đình Mỹ sống ngắc ngoải. Sinh hoạt bi đát, sức khỏe bi đát, chỗ ở bi đát. Ngoài trẻ con, người lớn không được ăn thịt. Áo quần thì mua đồ cũ. Khi đau ốm thì bó tay ngồi chịu không có tiền mua thuốc men. Vô số trẻ con trưởng thành trong những nơi bẩn thỉu…”
Đó, bà con thấy chưa? Nhân dân Mỹ sống nheo nhóc như thế, mà phản động Mỹ thì vãi tiền ra giúp thực dân Pháp, giúp bù nhìn Tưởng Giới Thạch, Lý Thừa Văn, để truyền bá văn minh Mỹ cho các dân tộc Á Đông!
Điên rồ thật. Điên rồ hơn nữa là bọn phục vụ Mỹ, tin Mỹ, sợ Mỹ.
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 12-10-1951
*
* *
BA HOA
Các ông Mỹ ở Hoa Thịnh Đốn (Thủ đô Mỹ) cậy có đôla và bom nguyên tử hay nói ba hoa. Có mấy nghị viên nói trắng trợn rằng: “Thà tốn tiền trang bị cho vài triệu lính ngoại quốc để họ đi đánh, còn hơn để người Mỹ đi chết ở chiến trường”.
Hôm cuối tháng 7, trong một phiên họp Quốc hội, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng lại nói: “Mỹ có “giúp” các nước Tây Âu, mới có thanh niên các nước ấy làm bia đỡ đạn cho Mỹ”. Y nói tiếp: “Mỹ xuất tiền trang bị cho binh sĩ các nước khác, không phải trang bị cho binh sĩ Mỹ. Chúng ta thà suất tiền còn hơn xuất binh”.
Nói xong, y thấy hơi quá lố bịch, bèn vội vàng xin xóa câu ấy đi. Chủ tịch Ban Ngoại giao Mỹ cũng yêu cầu các báo chớ đăng câu ấy. Nhưng đã chậm rồi.
Đó cũng là bệnh nói ba hoa.
Cũng trong phiên họp ấy, Bộ trưởng Mỹ nói: “Tôi rất ngạc nhiên rằng nhân dân Mỹ đã ủng hộ lời đề nghị (lời đề nghị hòa bình ở Triều Tiên) của đại biểu Liên Xô một cách sốt sắng như thế. Điều đó chúng ta thật không ngờ đến”.
Một câu nói của ông Ma-lích đã được nhân dân Mỹ cùng nhân dân thế giới ủng hộ, lại làm cho cả phe đế quốc hoang mang.
Đó là cách nói mác xít.
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 17-8-1951
*
* *
KẺ CƯỚP BỊ CƯỚP
Các đế quốc Tây Âu, nhất là Anh và Pháp, quen đi cướp nước người ta.
Ngày nay, Anh bị đá ra khỏi Ấn Độ, Pháp đang bị ta đá ra khỏi Việt Nam. Hơn nữa, hai nước ấy đang bị Mỹ dùng làm như thuộc địa.
Do kế hoạch Mác-san, mà kinh tế của Anh và Pháp đã phụ thuộc vào kinh tế Mỹ. Vì Anh và Pháp mắc nợ Mỹ, mắc đến cổ cho nên chính trị hai nước ấy cũng bị Mỹ giật dây.
Về quân sự, còn tệ hơn nữa. 40 vạn lính Mỹ đóng quân ở Tây Âu. Hải, lục, không quân của Anh, Pháp và các nước Tây Âu đều dưới quyền chỉ huy của một người Mỹ làm Tổng Tư lệnh.
Hơn 20 trường bay ở Anh bị Mỹ chiếm đóng. Khắp nước Pháp quân Mỹ chiếm đóng 29 địa phương, trong số đó có 23 trường bay, ba cửa bể to là Mác-xây, Boóc-đô, Séc-bua và hai chỗ để bom nguyên tử ở Nim và Gi-rông.
Thế là:
“Quen mồm cướp nước người ta
Nước mình bị phỗng khóc mà ai thương”
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 24-8-1951
*
* *
DA ĐEN NHƯNG LÒNG ĐỎ
Tờ báo to nhất của người da đen ở Mỹ là báo Tin tức tỉnh Pít-bớt (Pitsburg News), hôm 14 - 7 đăng một bức thư của 54 người lính ra đen từ Triều Tiên gửi về. Họ viết: “Vì sao chúng tôi phải đi lính? Vì sao Mỹ đánh Triều Tiên? Nhiều người trong quân đội Mỹ và bố mẹ, vợ, con, anh em mỗi người lính đều đặt câu hỏi ấy.
Chúng tôi lính da đen ở đây cũng bị khinh rẻ như lúc ở nhà. Mẹ chúng tôi, con chúng tôi ở trong nước vẫn lưu ly cực khổ. Chúng tôi không có chút tự do nào. Thế thì chúng tôi hy sinh cho ai?... Ở trong nước, chúng ta không được tự do, mà Chính phủ Mỹ muốn đưa tự do cho dân tộc khác? Thật vô lý… Họ bắt lính da đen đi hy sinh ở Châu Á, ở Châu Âu mà trong nước chính chúng ta không được tự do, chúng ta phải lên tiếng. Nếu chúng ta đoàn kết thành một khối, thì chúng ta chắc chắn tranh được hòa bình và tự do, vì đoàn kết là sức mạnh…!”.
Đế quốc Mỹ thường khoe khoang: “Tự do, dân chủ”, xong đối với 1,5 triệu người da đen ở Mỹ thì chế độ nô lệ vẫn còn. Nay đế quốc Mỹ lại mưu mở rộng chế độ nô lệ ấy đến toàn thế giới. Lời lẽ mộc mạc của những người lính da đen rất đúng.
6 năm trước đây, phát xít Đức cũng có tham vọng như Mỹ, chúng đã thất bại. Nay đế quốc Mỹ cũng có tham vọng như phát xít Đức, thì lực lượng dân chủ hòa bình thế giới sẽ làm cho chúng đi đời nhà ma.
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 7-9-1951
*
* *
KHÓC THAN KHÔN XIẾT SỰ TÌNH
Hôm 6 - 9, Phó Thủ tướng Pháp là Maye thở than với các nhà báo Mỹ:
“Sau chiến tranh thế giới thứ hai, Pháp chưa lại sức thì đã phải mang một gánh quá nặng là binh bị. Pháp đã mất vào cuộc chiến tranh ở Việt Nam hơn 30.000 binh sĩ và năm nay phải hao tổn vào đó 1.000 triệu đô la, tức là gấp đôi số tiền Mỹ cho Pháp và các thuộc địa Pháp vay.
Về binh sĩ, Pháp chịu nặng hơn các nước trong khối Đại Tây Dương. Mà lương bổng lính Pháp thì không bằng nửa lương bổng lính Mỹ.
Sức sản xuất của Pháp không bằng một phần ba của Mỹ. Mà dân Pháp thì phải đóng thuế nặng hơn, hy sinh nhiều hơn, tiền công ít hơn tiền công người Mỹ…”
Lời của Phó Thủ tướng Pháp thật là:
“Một lời cay đắng, đôi dòng lệ rơi”. Nó đã chứng tỏ tình hình vô cùng khốn đốn của Pháp. Nó lại chứng tỏ cuộc chiến tranh phi nghĩa ở Việt Nam đã làm cho Pháp “người chết của hết, tiền mất tật mang”.
Kết luận là:
Bọn cướp nước đã gần ngày qụy xuống.
Nhân dân ta phải hăng hái tiến lên!
C.B.
Báo Nhân Dân, ngày 11-10-1951
*
* *
ĐÙNG ĐÙNG!
Đã mấy năm nay, nhất là từ ngày chiến tranh ở Triều Tiên, Mỹ thường đưa bom nguyên tử ra dọa thiên hạ.
Đùng một cái, hôm 6 - 10, Thống chế Stalin tuyên bố: “Liên Xô cũng có bom nguyên tử đủ các cỡ”.
Thế là Mỹ hoang mang, thất vọng, lo sợ, như bị một quả bom nguyên tử tinh thần. Các nước Tây Âu và Mỹ càng run vì nếu có chiến tranh thứ ba, thì các nước đó sẽ hưởng bom nguyên tử trước hết. Các báo Anh (7-10) đã kêu van: “Số bom nguyên tử của Liên Xô đủ ném tan những Thủ đô của các nước Tây Âu trong chốc lát”.
Trước đây, Mỹ mắc bệnh chủ quan khinh địch, cho rằng Liên Xô không đủ tiền, đủ sức làm bom nguyên tử. Từ nay, thái độ Mỹ thế nào? Chúng ta hãy chờ xem.
Liên Xô luôn luôn chủ trương hòa bình, nên Thống chế Stalin một lần nữa, đề nghị cấm dùng bom nguyên tử và đem sức nguyên tử dùng vào việc xây dựng kinh tế hòa bình.
C.B.
Báo Nhân Dân, ngày 18-10-1951
*
* *
QUYỀN TỰ DO CỦA MỸ
Ông Gia-ri-cô, Ủy viên trong Ban Khoa học Văn nghệ toàn quốc Mỹ nói:
“Cha tôi dạy tôi yêu nước, thật thà lo lắng đến nhân dân và tương lai của đất nước.
Ngày nay chữ “tự do” và chữ “nước Mỹ” khác nhau. Vì sao? Người ta nói: Vì Cộng sản. Người ta nói: Muốn ngăn cản chiến tranh, thì phải chuẩn bị chiến tranh. Người ta bắt chúng tôi trung thành với Tư bản, chứ không phải trung thành với Tổ quốc Mỹ. Người ta bắt chúng tôi tỏ lòng yêu nước bằng cách tán thành chiến tranh để tiêu diệt nhân loại… Chúng tôi, những người khoa học, văn nghệ bị thải và bị hăm dọa, chúng tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu, phát minh, sáng tác. Chúng tôi sẽ sáng tạo cho nước Mỹ một nền văn học nhân dân thực sự…”
Ông Gia-ri-cô nói như vậy trước mặt “Ban Điều tra những hoạt động chống Mỹ”.
Ban này bảo: “Không được ghi những lời ấy vào biên bản và mời ông Gia này vào nhà tù!”.
Hiện nay, hơn 100 vị giáo sư và một số đông văn nghệ sĩ nổi tiếng, chỉ vì chống chiến tranh mà bị ở tù.
Văn minh thay, tự do thay, nước Mỹ vậy ôi!
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 23-10-1951
*
* *
VĂN HOÁ MỸ HAY LÀ THUỐC ĐỘC TINH THẦN
Ở Pari Pháp, hôm 30 tháng 4 năm 1951 có một vụ án xử trộm cướp, mà kẻ cướp là 17 đứa trẻ từ 10 đến 14 tuổi do 1 tướng cướp 12 tuổi chỉ huy.
Hôm 7 - 5 - 1951, lại có một vụ án giết người. Những phạm nhân đều là thanh nên từ 16 tuổi đến 18 tuổi.
Lúc quan tòa xét hỏi, chúng đều khai là chúng thường xem tiểu thuyết Mỹ và chiếu bóng Mỹ, rồi chúng học theo!
Hiện nay, những thứ thuốc độc đó, Mỹ đang gieo rắc cho đồng bào ta trong vùng tạm bị chiếm. Báo Nữu Ước (21 - 3) viết: Sở Thông tin Mỹ ở Sài Gòn mỗi tháng phát cho người Việt Nam hàng chục vạn truyền đơn, sách nhỏ, tranh ảnh, sách giáo khoa, sách lịch sử Mỹ… Sở Thông tin Mỹ sắp in hơn 30 vạn quyển sách bằng tiếng Việt để tuyên truyền chống cách mạng, chống kháng chiến, mở những phòng xem sách, xem báo, những lớp dạy tiếng Anh. Chúng “giúp đỡ” các báo chí Việt gian tuyên truyền “văn hóa” Mỹ. Nói tóm lại: Mỹ đang ra sức đầu độc người Việt Nam bằng “văn hóa” Mỹ? Ta phải kịch liệt chống thứ “văn hóa” Mỹ đó.
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 31-10-1951
*
* *
MỸ LÀ XẤU
Mỹ nữ là gái đẹp. Mỹ đức là nết tốt. Nhưng Mỹ quốc lại là nước xấu.
- Xấu, không những vì Mỹ gây chiến tranh, vì Mỹ xâm lược Triều Tiên, vì Mỹ giúp giặc Pháp và bù nhìn ở Việt Nam. Chính trong nước họ cũng xấu. Bà con hãy xem hai việc sau đây:
Bốn đảng viên Đảng Cộng sản bị kết án 3 và 4 năm tù vì tư tưởng chính trị tòa án đòi tám vạn đô-la bảo đảm. Bốn người cộng sản không có tiền. Hội dân quyền nộp giùm. Tòa án hỏi: Ai quyên số tiền đó? Viên Thư ký của Hội không chịu khai tên ai, vì e vạ lây đến hỏi. Vì vậy viên Thư ký hội dân quyền cũng bị ba tháng tù.
Linh mục Man, người da đen, thường bênh vực đồng bào da đen của ông. Một hôm hai người ra trắng bắt cha Man trói lại, đổ dầu lửa đầy người rồi đốt ông chết cháy. Tòa án Mỹ không đả động đến hai tên giết người ấy.
Chuyện giống như vậy còn nhiều. Thế mà nói Mỹ là tốt sao được
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 03-11-1951
*
* *
NHÂN ĐẠO CỦA MỸ
1 triệu người chết vì bệnh kinh niên.
60 vạn người mắc bệnh điên, 25 triệu người mắc các bệnh khác.
75 triệu người thiếu thuốc thang, 32 triệu người ở trong những vùng không có thầy thuốc.
Vì sao? Vì các trường học thuốc thiếu tiền, vì học sinh không có tiền ăn học.
Tình hình ở đâu?
- Ở Mỹ.
Phải chăng đó là những người cách mạng bới móc để nói xấu Mỹ?
- Không phải. Đó là lời của Tổng thống Tu-ma nói hôm 22-6-1951.
Đã nói như vậy, phải chăng Tổng thống Tu-ma rút tiền cho các trường học thuốc, rút tiền cho những người ốm đau nghèo nàn?
Không, Tổng thống đã chi 61 ngàn triệu đô-la để chuẩn bị chiến tranh, nhưng không giúp 1 đồng xu nào cho việc y tế.
Nhân đạo của Mỹ là như vậy đó (39 trường thuốc to ở Mỹ lỗ vốn 10 triệu đô la).
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 12-11-1951
*
* *
TU MA ĐẦU BÒ
Nhiều bạn đọc bảo: Đ.X. nói chính trị nhiều rồi, hôm nay hãy nói một chuyện gì hay hay, tức cười cho bà con nghe. Vâng, thì đây!
Đây là một chuyện trích trong báo ngoại quốc: Ở Berlin Thủ đô Đức, bên này phân giới, người Hồng quân đứng gác, bên kia một tên lính Mỹ đứng canh. Hai người nói chuyện chính trị.
Tên Mỹ khỏe: “Ở nước tao, tự do dân chủ hơn ở Nga. Này như tao đây, mai kia tao về Mỹ, tao có thể đến gặp Tổng thống Tu-ma và bảo ông ta: “Ông Tu-ma, ông là đầu bò”. Tuy vậy ông Tu ma cũng không phạt tao”.
Người Hồng quân nói: “Ở nước tao mới thật tự do dân chủ. Này như tao đây, mai kia tao về Liên Xô, tao có thể đến gặp đồng chí Stalin và nói: “Thưa đồng chí, Tu-ma là đầu bò”. Tuy vậy, đồng chí Stalin không những không phạt tao mà còn cho tao là nói đúng”.
Thế rồi hai chiến sĩ bắt tay nhau cười.
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 19-11-1951
*
* *
KU-KLUK-KLAN
Ở vùng tạm bị địch chiếm cũng như ở các xứ theo Mỹ, Mỹ ra sức tuyên truyền “sinh hoạt văn minh” của Mỹ.
Văn minh thế nào?
Mỹ có những tổ chức như Ku-Kluk-Klan chuyên môn giết chóc người da đen và hãm hại những người dân chủ. Hội ám sát chuyên môn đi ám sát thuê…
Chỉ trong một tuần lễ, ở thành Nữu-Ước có 99 vụ giết người, 7 vụ cướp nhà băng, 3 vụ bắt cóc trẻ con, 14 vụ đào ngạch, 2 vụ đốt nhà, 2 vụ tử tự, một vụ tống tiền.
Mỗi ngày trong toàn nước Mỹ, trung bình có 36 vụ giết người, 255 vụ đánh lộn và hiếp dâm, 1.032 vụ trộm.
Theo báo cáo của công ty an ninh Mỹ phát biểu hôm 12-3-1951, thì năm 1950 ở Mỹ có 1 triệu 79 vạn 30 vụ phạm tội nặng, nghĩa là cứ 3 phút đồng hồ là có một vụ phạm tội.
Ông A-lăng (R.S.Allen) (ký giả Mỹ) viết: “Những việc rất phổ biến ở Mỹ là: Quan lại tham nhũng; tư bản áp bức; nhưng người ốm đau, già yếu cô đơn bị hắt hủi tàn tệ…”.
Các cơ quan chính quyền đều là những dụng cụ trong tay bọn tư bản độc quyền và bọn phản động… Pháp luật bị xem khinh. Rất nhiều công dân không được hưởng quyền lợi theo Hiến pháp”. (Ông A-lăng là một người tư sản chứ không phải cộng sản).
Thế mà Mỹ muốn dùng chiến tranh để “bán” văn minh ấy cho Việt Nam và thế giới.
Đ.X.
Báo Cứu quốc, ngày 14-11-1951
Đức Hiếu (Tổng hợp)
Còn nữa